ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 82

“Tất nhiên có bức thư đó,” bà Marple nói. “Cô nhớ lại xem, sáng nay tôi

đã nói bức thư ấy hết sức kỳ lạ.”

“Thư có vẻ xác định thời điểm ông ta chết,” tôi nói. “Nhưng điều đó có

xảy ra như vậy không? Bà Protheroe vừa mới rời văn phòng, chỉ đủ thời
gian đi đến xưởng vẽ. Cách duy nhất tôi có thể giải thích việc này là
Protheroe xem đồng hồ tay của mình, và đồng hồ ông ta chạy chậm. Theo
tôi có vẻ đó là giải pháp khả thi.”

“Em lại có ý khác,” Griselda nói. “Len ạ, giá sử đồng hồ đã bị chỉnh lùi

giờ — à mà không, việc cũng sẽ xảy ra giống như thế thôi — em thật ngốc!”

“Khi anh rời khỏi nhà thì đồng hồ không hề bị chỉnh,” tôi nói. “Anh nhớ

anh còn so giờ với đồng hồ đeo tay mà. Tuy nhiên như mình nói thì điều này
chẳng liên quan gì đến vấn đề hiện thời.”

“Bà nghĩ sao, bà Marple?” Griselda hỏi.
Bà già lắc đầu.
“Cô em ơi, tôi thú nhận tôi hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng ấy. Điều

khiến tôi thấy kỳ lạ ngay từ đầu, chính là tiêu đề bức thư.”

“Tôi lại không thấy thế,” tôi nói. “Đại tá Protheroe chỉ viết rằng ông ấy

không thể chờ lâu hơn nữa…”

“Vào lúc sáu giờ hai mươi phút à?” bà Marple nói. “Cô hầu Mary của

mục sư đã thưa với ông ấy ít nhất phải sáu giờ rưỡi mục sư mới về, và hình
như ông ta đã sẵn sàng ngồi chờ đến lúc ấy, thế mà vào sáu giờ hai mươi ông
ta lại ngồi xuống viết rằng ‘không thể chờ lâu hơn nữa’.”

Tôi trố mắt nhìn bà già, cảm thấy càng kính trọng hơn năng lực trí tuệ của

bà. Với trí thông minh sắc sảo, bà đã nhìn thấy điều mà chúng tôi không
nhận ra. Đó là một chuyện kỳ lạ — hết sức kỳ lạ.

“Giá như bức thư không ghi giờ…” tôi nói.
Bà Marple gật đầu.
“Đúng thế ạ, giá như nó đã không ghi giờ!”
Tôi cố moi óc nhớ lại mẩu giấy viết thư với nét chữ nguệch ngoạc không

rõ ấy, ở đầu trang ghi 6.20. Con số này rõ ràng không cùng nét chữ với phần
còn lại của bức thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.