ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 87

“Protheroe đang ngồi trước bàn giấy — đúng như mục sư đã phát hiện.

Tôi đến gần — chạm vào người ông ta. Ông ta đã chết. Rồi tôi nhìn xuống
và trông thấy khẩu súng lục nằm trên sàn nhà cạnh ông ấy. Tôi nhặt nó lên
— và ngay lập tức nhận ra đó là khẩu súng cứa mình.

“Tôi điếng người. Khẩu súng lục của tôi! Và thế là tôi đi ngay đến kết

luận, chắc hẳn Anne đã lấy cắp khẩu súng của tôi vào lúc nào đó — để tự
kết liễu đời mình nếu bà ấy không thể chịu đựng được nữa. Có thể bà ấy đã
hành động ngay hôm ấy. Sau khi chúng tôi vào làng, chắc bà ấy đã quay lại
và — và — ôi! Tôi phát điên khi nghĩ đến điều đó. Nhưng đúng là tôi nghĩ
thế. Tôi nhét súng vào túi và bỏ đi. Vừa ra tới cổng nhà mục vụ thì tôi gặp
mục sư đây. Mục sư nói gì đó một cách tự nhiên về việc có hẹn với
Protheroe — còn tôi đột nhiên muốn phá lên cười. Thái độ của mục sư vẫn
bình thường như mọi ngày còn tôi thì sắp bị treo cổ. Tôi nhớ mình đã hét to
một câu gì đó ngớ ngẩn và thấy mặt mục sư biến sắc. Tôi gần như mất trí.
Tôi bước đi — bước đi — sau cùng tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu
Anne đã làm cái việc rùng rợn ấy thì tôi phải chịu trách nhiệm, chí ít là về
mặt đạo đức. Thế là tôi đi nạp mình.”

Khi anh ta nói xong, mọi người im lặng. Rồi viên đại tá cất tiếng rành rọt:
“Tôi muốn hỏi anh một vài câu. Thứ nhất, anh có chạm vào hay xê dịch tử

thi không?”

“Không, tôi không hề chạm vào xác. Không cần chạm vào thì cũng có thể

thấy là ông ta đã chết.”

“Anh có để ý thấy bức thư nằm trên bàn thấm bị tử thi che khuất một

phần không?”

“Không ạ.”
“Anh có động gì vào chiếc đồng hồ không?”
“Tôi không hề động vào đồng hồ. Tôi nhớ hình như có chiếc đồng hồ nằm

trên mặt bàn, nhưng tôi không động tới nó.”

“Còn khẩu súng của anh, lần cuối anh thấy nó là vào lúc nào?”
Lawrence Redding ngẫm nghĩ.
“Tôi không nhớ chính xác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.