ÁN MẠNG Ở NHÀ MỤC VỤ - Trang 88

“Anh để súng ở đâu?”
“Ôi, trong đống đồ linh tinh ở phòng khách nhà tôi, trên kệ sách.”
“Anh vứt nó lung tung thế à?”
“Vâng, thực sự tôi không hề nghĩ đến nó. Chỉ là để ở đó thôi.”
“Vậy bất cứ ai bước vào nhà anh cũng có thể thấy khẩu súng ấy sao?”
“Phải.”
“Và anh không nhớ ra mình nhìn thấy nó lần cuối lúc nào à?”
Lawrence cau mày cố nhớ lại:
“Ngày hôm kia thì tôi hầu như chắc chắn nó còn nằm ở đó. Tôi nhớ mình

đã để nó sang một bên khi lấy cái tẩu thuốc cũ. Tôi nghĩ đó là ngày hôm kia
— nhưng cũng có thể là một hôm trước đó nữa.”

“Thời gian gần đây có ai đến nhà anh không?”
“Ô, nhiều lắm! Khách vào ra liên tục. Vào ngày hôm kia nhà tôi có tiệc

trà, Lettice Protheroe, Dennis và cả đám bạn của họ. Rồi còn mấy bà lão
thỉnh thoảng lui tới nữa.”

“Anh có khóa cửa nhà khi đi vắng không?”
“Không, việc gì phải khóa cơ chứ? Nhà tôi chẳng có gì để mất trộm, mà ở

đây cũng chẳng ai khóa cửa.”

“Ai coi sóc việc nhà cho anh?”
“Sáng nào bà lão Archer cũng đến, gọi là ‘làm theo giờ’.”
“Anh nghĩ xem bà ta có thể nhớ khẩu súng ở đó lần cuối là lúc nào

không?”

“Tôi không biết nữa. Có thể bà ấy nhớ. Nhưng tôi không nghĩ bà ấy chăm

lau chùi bụi bặm.”

“Thế nghĩa là — hầu như người nào cũng có thể lấy khẩu súng ấy à?”
“Có vẻ như thế — vâng.”
Cửa mở và bác sĩ Haydock cùng Anne Protheroe bước vào. Trông thấy

Lawrence, bà giật bắn người, còn anh ta thì dợm bước về phía bà.

“Tha lỗi cho tôi, Anne ạ,” anh ta nói. “Nghĩ đến những gì đã làm tôi thấy

mình đáng kinh tởm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.