ÁN MẠNG THÔN TRINH PHỤ - Trang 116

Hai chữ "hiến tế" âm vang trong đầu, vậy là tôi không phải là nạn nhân

tiếp theo, mà chính là người hiến tế.

"Cái gì mà hiến tế chứ? Ông nói gì tôi không hiểu?".
Trần Tiến Khoa mịt mù lên tiếng, lão Phan biết mình đã lỡ miệng, đành

im lặng không trả lời.

Nhìn thấy mọi chuyện lúc này, tôi nghĩ chỉ có cách hiến tế bản thân, mới

có thể phong ấn được nó, chắc chắn đây là do số phận đã định đoạt.

"Phúc Phúc, có phải cậu biết chuyện gì không?".
Thấy nét mặt trầm tư của tôi, Trần Tiến Khoa nghi hoặc hỏi. Tôi thở dài,

cảm thấy mọi chuyện đã không thể giấu giếm được nữa, liền nói "Tôi nói
anh nghe, dù anh tin hay không thì đây cũng là sự thật, án mạng năm xưa
chính là do quỷ sông kia gây ra, có một vị tiên nhân giúp đỡ, bằng cách
hiến tế một đồng nam có mạng cách đặc biệt để phong ấn nó, chính vì vậy
mà án mạng không tiếp diễn nữa. Hiện tại, quỷ sông đã phá bỏ phong ấn,
án mạng năm xưa lặp lại, và tôi là người được chọn đặng hiến tế đó đa".

"Cái gì chứ, đây chẳng phải là mê tín dị đoan sao?".
Trần Tiến Khoa kéo tôi ra xa lão Phan, hắn dữ tợn nhìn chằm chằm vào

tôi.

"Tôi biết, anh là một người cảnh sát, luôn tin khoa học, chuyện hiến tế

hết sức huyễn hoặc khiến cho người ta khó lòng tin tưởng được, nhưng mà
năm xưa cách này đã hiệu nghiệm, nên tôi nghĩ tụi mình không còn cách
lựa chọn nào khác nữa".

Nghe những lời này của tôi, Trần Tiến Khoa có chút hoang mang, có lẽ

hắn biết đối với tình hình này, nếu không phong ấn quỷ sông thì có rất
nhiều người chết nữa.

"Nói nhảm đủ rồi, bộ tụi mày nghĩ tao sẽ cho tụi mày dễ dàng hành động

sao?".

Tên kia ở phía xa lên tiếng, giọng nói mang đầy vẻ ngạo mạn. Lão Phan

ở phía bên kia kéo tôi về, ổng không nói không rằng, một đường lấy mấy
của tôi, rồi vẽ gì đó lên thân trượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.