CHƯƠNG
4
TRẦN TIẾN KHOA
T
ôi khẽ lay động Nguyễn Thành Hiên, nhưng có vẻ anh ta vẫn còn
muốn xỉu nên lay hoài mà vẫn không thức. Tình hình đang rất cấp bách, tôi
phải đưa ra quyết định ngay, một là ra đầu hàng đồng thời phải lựa lời giải
thích, hai là.
Tôi lụm vội một cục đá gần đó, rồi chọi nhanh về hướng đối diện, bên đó
ngay lập tức vang lên tiếng sột soạt.
Tên lạ mặt theo phản ứng liền quay sang hướng đó, cây súng lục cũng
đang ở tình trạng kéo cò, đợi bắn.
"Cạch".
Nắm lấy cơ hội, tôi cầm một thanh gỗ dài đánh ngay vào gáy hắn, bởi tôi
thường thấy người ta đánh vào đó, đối tượng chắc chắn sẽ ngất xỉu.
Nhưng mà trăm nghe không bằng một thấy, vì chưa xài chiêu này bao
giờ nên có vẻ không thấm thía, căn bản hắn chỉ bị đau đớn, một tay cầm
ngay sau gáy, tay còn lại cầm súng lục, đang chuẩn bị quay sang bắn ngay
một phát vào tôi.
"Rầm".
Một thanh gỗ từ đâu đó, dố ngay vào sau đầu, cú đánh quá mạnh khiến
cho hắn ngất xỉu tại chỗ.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang, Nguyễn Thành Hiên ra vẻ đắc ý cười cười.
Nhìn thấy hắn cười, tôi cũng cười theo, thực sự mà nói nếu hắn không ra
tay, chắc chắn tôi đã đi chầu ông bà rồi.
Sau khi bàn tính với nhau, tụi tôi nhất quyết đưa hắn về nhà, rồi làm bộ
như kiểu vô tình nhìn thấy hắn ngất xỉu tại nhà xác nên giúp đỡ. Bởi vì, tên