này căn bản có lẽ là cảnh sát, mà với tình hình chính trị hiện thời, tụi tôi
cho dù có một trăm một cái mạng, cũng không dám đối đầu với tay sai của
người Pháp.
Nguyễn Thành Hiên cõng tên cảnh sát kia, từ khu vực nhà xác của thôn
về tới nhà tôi, cũng khá cực. Mồ hôi trên người anh ta thấm một phần lưng
áo.
Sau khi đặt tên cảnh sát lên giường, Nguyễn Thành Hiên liền nói "Thôi,
cậu ở lại ứng phó với anh ta, tôi về tắm rửa cái nghen".
Tôi còn chưa kịp gật đầu, thì anh ta đã chạy về nhà mình.
Ngọn đèn hiu hắt lung lay, đã vào tháng gió đông bắc nên việc này là
bình thường.
Độ khoảng nửa tiếng sau, tên cảnh sát tỉnh dậy, hắn lom khom nhìn xung
quanh một lượt, rồi nhíu mày hỏi tôi "Cậu là ai? tại sao tôi lại ở đây đa?".
"À, đừng kích động, tôi tên Võ Phúc, là người trong thôn Trinh Phụ".
Tôi làm ra hành động trấn an, sau khi hắn đã bình tĩnh, tôi liền đem
những lời đã chuẩn bị từ trước, nói cho hắn nghe.
Sau khi nghe xong, hắn có chút nghi hoặc. Bất quá, hắn không muốn tin
cũng không thể được.
"À, sao anh lại tới khu vực nhà xác của thôn vào giờ đó vậy đa?".
Tôi ra vẻ khó hiểu hỏi, hắn bày ra khuôn mặt nghiêm túc, trả lời "Tôi tên
Trần Tiến Khoa, là cảnh sát trên thành Gia Định
, tôi nhận lịnh của cấp
trên xuống thôn Trinh Phụ này để điều tra án mạng".
Tôi khẽ gật đầu, thầm nghĩ, chắc chắn ở trên thành Gia Định - Sài Gòn,
hắn cũng đã gây ra tội gì đó nên mới bị điều động về đây, vì cơ bản cảnh
sát thành Gia Định - Sài Gòn chẳng bao giờ lo chuyện ở mấy cái thôn nhỏ
như thôn Trinh Phụ.
"À, vậy là anh định vào nhà xác của thôn, để quan sát thi thể sao?".
Tôi làm bộ hỏi, thiệt tình tôi cũng không quan tâm những việc cảnh sát
làm, bởi vì họ chỉ quan sát bên ngoài rồi suy đoán nguyên nhân chết.
"Không phải".