ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 11

Giờ thì có thêm một người khác bước vào toa ăn uống. Đó là một người
đàn ông cao lớn, tuổi trạc bốn mươi, năm mươi, vóc dáng mảnh mai, da
ngăm nâu, tóc hoa râm ở thái dương.

“Ông Đại tá từ Ấn Độ,” Poirot tự nhủ.

Người mới tới khẽ nghiêng mình chào cô gái.

“Cô Debenham, xin chào cô buổi sáng”.

“Đại tá Arbuthnot, xin chào ông buổi sáng.”

Viên đại tá đứng đó, tay đặt lên chiếc ghế đối diện với cô gái.

“Cô không phản đối chứ?” ông ta hỏi.

“Dĩ nhiên là không. Mời ông ngồi.”

“Tốt lắm, cô biết đấy, điểm tâm không phải lúc nào cũng là dịp để tán gẫu.”

“Đúng là vậy. Nhưng tôi chẳng ăn thịt ai cả.”

Viên đại tá ngồi xuống.

“Bồi đâu,” ông gọi ngay bằng một giọng hách dịch.

Ông gọi món trứng và cà-phê.

Mắt ông dừng lại ở Hercule Poirot trong giây lát, rồi thờ ơ lướt

qua. Vốn đọc tốt suy nghĩ của người Anh, Poirot thừa biết ông đại tá tự nhủ
gì, “chỉ là một tên ngoại quốc chết tiệt.”

Đúng với tính cách dân tộc của mình, hai người Anh không ba hoa. Họ chỉ
trao đổi với nhau vài nhận xét cụt lủn. Giờ thì cô gái đứng dậy trở về
khoang của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.