ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 154

Cả Poirot lẫn Đại tá Arbuthnot đều không để ý đến ông.

“Bây giờ, thưa ông, xin ông cố nhớ lại,” Poirot nói, giọng động viên. “Bên
ngoài trời lạnh, ông và anh ta trở vào tàu. Hai người ngồi lại chỗ cũ, ông
hút thuốc… có thể là thuốc lá, có thể là dùng tẩu…”

Ông dừng lại trong khoảnh khắc.

“Tôi dùng tẩu. MacQueen hút thuốc lá.”

“Tàu lại xuất phát, ông hút thuốc bằng chiếc tẩu của ông. Ông và
MacQueen bàn luận về tình hình châu Âu, tình hình thế giới.

Lúc đó đã trễ rồi. Hầu hết mọi người đã về khoang đi nằm. Có ai đi ngang
qua cửa không, ông nghĩ xem?”

Arbuthnot cau mày trong nỗ lực nhớ lại.

“Khó nói quá,” ông nói. “Ông biết đấy, tôi không để ý.”

“Nhưng ông có cái khả năng quan sát chi tiết của người lính cơ mà. Ông
vẫn để ý trong khi không để ý, có thể nói như vậy.”

Ông Đại tá lại ngẫm nghĩ, nhưng rồi ông lắc đầu.

“Tôi không thể nói được. Tôi không nhớ có ai đi qua ngoại trừ

ông phụ trách toa. Chờ chút… hình như có một phụ nữ nữa.”

“Ông có thấy người này không? Người ấy già hay trẻ?”

“Tôi không thấy người ấy. Cũng không hẳn là tôi thấy gì. Chỉ

có tiếng sột soạt và một dạng hương của dầu thơm.”

“Dầu thơm ư? Mùi có dễ chịu không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.