ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 19

giải quyết công việc, ông đi chuyến Simplon-Phương Đông, đúng không
ạ?”

“Vâng. Tôi mới vừa đặt giường. Thật ra tôi định ở lại đây vài ngày, nhưng
lại vừa nhận một điện tín triệu hồi về Anh có công việc quan trọng.”

“À!” Bouc gật gù.

Les Affaires - les affaires!

Nhưng bây giờ thì, mon

vieux, ông đã ở đỉnh vinh quang rồi còn gì.”

“Chỉ là một chút thành công thôi mà.” Hercule Poirot cố tỏ ra khiêm tốn
nhưng có vẻ không mấy đạt.

Bouc cười phá lên.

“Ta gặp lại nhau sau nhé,” ông nói.

Hercule Poirot lo tập trung vào việc giữ cho bộ ria của ông không bị dính
vào súp.

Hoàn tất công việc khó khăn này, ông đảo mắt nhìn quanh trong lúc chờ
món kế tiếp. Trong nhà hàng chỉ có khoảng chục người và trong số chục
người này chỉ có hai người khiến Hercule Poirot quan tâm.

Họ ngồi ở một bàn cách đó không xa. Người trẻ hơn là một anh chàng dễ
mến, tuổi trạc ba mươi, có thể thấy ngay là người Mỹ. Nhưng không phải
anh chàng này mà chính là người ngồi cùng anh ta mới lôi cuốn sự chú ý
nơi nhà thám tử nhỏ bé.

Đó là một người đàn ông tuổi trạc từ sáu mươi đến bảy mươi.

Thoạt trông, người này có cái vẻ ôn hòa của một người đức độ.

Cái đầu hơi hói, vầng trán tròn trịa, chiếc miệng tươi cười để lộ

bộ răng giả rất trắng, tất cả nói lên một nhân cách hiền hòa. Chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.