ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 204

ngoài hành lang qua cánh cửa kia.”

“Đúng như ông nói,” Poirot thì thầm. “Đó là cách mà sự việc phải diễn ra.”

Nhưng vẻ bối rối vẫn không rời khuôn mặt ông.

“Sao ông cứ như thế nhỉ?” Bouc thắc mắc. “Lúc nào cũng phải có điều gì
đó, cứ như nếu không có thì ông không hài lòng vậy.”

Poirot liếc nhanh ông bạn mình.

“Ông không thấy lạ sao? Rõ là không rồi. Thôi được, đó là chuyện nhỏ.”

Phụ trách toa nhìn vào khoang.

“Bà người Mỹ đang trở về.”

Bác sĩ Constantine có vẻ áy náy. Ông cảm thấy đã đối xử với bà Hubbard
không được đẹp cho lắm. Nhưng bà chẳng trách móc gì ông. Tâm trí của bà
đang dồn vào vấn đề khác.

“Tôi xin nói ngay như thế này,” bà hổn hển nói khi vừa đặt chân đến
ngưỡng cửa. “Tôi sẽ không ở trong khoang này nữa!

Thế đấy! Các ông có trả tôi một triệu đô-la tôi cũng không ngủ

trong khoang này tối nay.”

“Nhưng, thưa bà…”

“Tôi biết ông định nói gì rồi, và tôi xin nói luôn với ông rằng tôi sẽ không ở
trong đó. Thế đấy! Tôi thà ngồi suốt đêm ở ngoài hành lang.”

Bà bật khóc.

“Ôi! nếu như con gái tôi mà biết… nếu như nó thấy tôi lúc này…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.