ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 206

“Ông rát tốt và cũng tinh ý nữa. Tôi cảm ơn ông nhiều lắm.”

“Nhắc chuyện đó làm gì, thưa bà. Chúng tôi sẽ đi cùng bà để

xem bà có được thoải mái hay không.”

Bà Hubbard được ba người đàn ông hộ tống đến chỗ ở mới. Bà sung sướng
nhìn quanh.

“Khoang này tốt đấy.”

“Bà ưng nó chứ ạ? Bà thấy đấy, nó cũng y hệt như khoang của bà trước đây
thôi.”

“Đúng vậy… chỉ có điều là nó quay sang chiều khác. Nhưng không sao, vì
mấy chiếc tàu này thoạt tiên đi một chiều rồi sau đó lại đi chiều khác. Tôi
đã nói với con gái tôi: ‘Mẹ muốn ở toa nào nhìn ra đầu máy.’ và nó nói:
‘Sao vậy mẹ, như vậy không tốt

đâu. Vì nếu mẹ đi ngủ nằm chiều này thì khi thức dậy mẹ sẽ

thấy tàu đi theo chiều khác.’ Và nó nói rất đúng đấy. Tối qua ta chẳng đến
Belgrade theo một chiều rồi ra khỏi đó theo chiều khác đó sao.”

“Thưa bà, dù thế nào thì bây giờ bà đã thấy vui vẻ, hài lòng chưa ạ?”

“Không, vui vẻ thế nào được. Chúng ta đang kẹt cứng ở đây do lở tuyết và
chẳng ai làm gì để thoát ra cả. Mà chuyến tàu biển của tôi thì ngày mốt đã
khởi hành rồi.”

“Thưa bà,” Bouc ôn tồn, “chúng ta đều trong cùng một hoàn cảnh… tất cả
chúng ta.”

“Ờ thì đúng vậy,” bà Hubbard thừa nhận. “Nhưng đâu có ai bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.