ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 207

một tên sát nhân chui qua khoang của mình giữa đêm hôm.”

“Tôi vẫn còn hoang mang về chuyện này đấy, thưa bà,” Poirot nói. “Làm
sao gã đó lại chui được vào khoang của bà nếu như

cánh cửa thông khoang đã bị chốt lại như bà nói. Bà có chắc là nó đã chốt
lại không?”

“Sao lại hỏi thế, cô em người Thụy Điển đã chốt nó lại ngay trước mắt tôi
kia mà.”

“Ta thử dựng lại màn kịch nhỏ này xem sao nhé. Bà đang nằm trên
giường… và bà nói là tự bà không thể thấy được, đúng không nhỉ?”

“Đúng, vì cái túi đựng đồ vệ sinh nó che mất rồi. Chao ôi, tôi phải kiếm
một cái túi mới thôi. Tôi nhìn cái túi này là thấy rợn hết cả người rồi.”

Poirot cầm lên chiếc túi đựng đồ vệ sinh, treo nó lên tay nắm cánh cửa
thông ra khoang bên cạnh.

Précisément. Tôi hiểu rồi,” ông nói. “Chiếc chốt nằm ngay dưới tay
nắm… Chiếc túi che mất nó rồi. Từ nơi bà nằm quả là không thể thấy chiếc
chốt đã cài lại hay chưa.”

“Thì đó, tôi đã nói với ông rồi!”

“Và bà người Thụy Điển, bà Ohlsson ấy, đã đứng như thế này, giữa bà và
cánh cửa. Bà ấy thử mở nó và nói với bà là nó đã được cài chốt.”

“Đúng vậy.”

“Thưa bà, thế thì bà ấy có thể đã bị lầm. Bà hiểu ý tôi chứ.”

Poirot có vẻ nóng lòng muốn giải thích. “Chiếc chốt chỉ là thanh kim loại
nhô ra… cho nên kéo sang phải thì cài cửa, kéo sang trái thì mở. Có thể bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.