ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 226

Người phụ nữ này đã đứng đó sẵn sàng, khuôn mặt bà lễ độ

nhưng vô cảm.

Poirot nhìn lướt qua những món đồ trong chiếc va-li nhỏ đặt trên ghế. Rồi
ông ra hiệu cho phục vụ lấy chiếc va-li lớn từ trên giá hành lý.

“Chìa khóa, thưa bà?” ông hỏi.

“Dạ nó không khóa.”

Poirot kéo chốt cài rồi nhấc nắp lên.

“À há!” ông thốt lên rồi quay sang ông Bouc. “Ông còn nhớ tôi đã nói gì
không? Nhìn vào đây chút xem!”

Nằm ngay trên, bên trong chiếc va-li, là bộ đồng phục của phụ

trách toa màu nâu được xếp lại một cách vội vàng.

Vẻ thản nhiên của người phụ nữ Đức trải qua một sự thay đổi đột ngột.

“Á á!” bà hét lên. “Thứ đó không phải của tôi. Tôi không bỏ nó vào đó. Tôi
không hề nhìn vào chiếc va-li này kể từ khi rời Stamboul. Thật đấy, tôi nói
thật đấy. Đó là sự thật mà.”

Bà hết nhìn người này đến người khác, vẻ cầu khẩn.

Poirot nhẹ nhàng cầm tay bà, trấn an.

“Không, không có gì đâu. Chúng tôi tin bà mà. Đừng xúc động như thế. Tôi
biết chắc bà không phải là người giấu bộ đồng phục trong đó, cũng như tôi
biết chắc bà là một đầu bếp giỏi. Coi nào.

Bà có đúng là đầu bếp giỏi không vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.