ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 228

“Đó là lời giải thích vì sao gã này có thể đi qua các cánh cửa đã khóa,”
Bouc nói. “Những câu hỏi ông đặt ra cho bà Hubbard đều vô ích cả. Dù
khóa hay không khóa, gã đó vẫn dễ dàng đi qua cánh cửa thông khoang.
Suy cho cùng, nếu đã lấy được đồng phục của phụ trách toa thì hà cớ gì
không lấy được khóa của phụ

trách toa?”

“Đúng đấy, sao lại không,” Poirot tán thành.

“Lẽ ra ta đã phải biết trước điều này, thật đấy. Ông nhớ lại đi, Michel nói
cánh cửa khoang bà Hubbard thông ra hành lang đã bị khóa khi ông ấy đến
trả lời tiếng chuông của bà ấy.”

“Đúng vậy đấy, thưa ông,” ông phụ trách toa nói. “Đó là lý do vì sao tôi
nghĩ bà ấy nằm mơ.”

“Nhưng giờ thì dễ rồi,” Bouc tiếp tục. “Không nghi ngờ gì nữa, hắn cũng
muốn khóa lại cả cánh cửa thông khoang nữa, nhưng có lẽ hắn nghe tiếng
giường cục cựa chi đó và bị giật mình.”

“Bây giờ chúng ta chỉ còn phải tìm ra bộ kimono đỏ nữa mà thôi.”

“Đúng vậy. Nhưng hai khoang cuối cùng đều là của hành khách nam.”

“Dù vậy, ta vẫn phải khám chúng thôi.”

“Ồ! tất nhiên. Tôi nhớ những gì ông nói mà.”

Hết sức nhanh nhảu, Hector MacQueen bằng lòng cho khám xét.

“Sớm muộn gì các ông cũng phải khám mà,” anh nói với nụ

cười thảm não. “Tôi cảm thấy chắc chắn mình là đối tượng tình nghi nhất
trên tàu. Các ông chỉ cần tìm ra tờ di chúc ghi là lão ta để lại hết tiền bạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.