ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 307

đặt chiếc kimono đỏ này lên nóc chiếc va-li của tôi trong lúc tôi đang bận
phỏng vấn trong toa ăn uống. Bộ đồ này thoạt tiên đến từ đâu,

tôi không biết. Tôi ngờ rằng nó là tài sản của Bá tước Phu nhân Andrenyi,
vì hành lý của bà ấy chỉ chứa một chiếc áo bằng tơ

xuềnh xoàng được may giống như một chiếc váy dài hơn là áo khoác ngủ.

“Khi ông MacQueen trở thành người đầu tiên biết được rằng lá thư được
thiêu hủy hết sức cẩn thận kia vẫn còn một phần chưa thủ tiêu hết, và
Armstrong chính xác là từ còn sót lại, ông ta hẳn đã lập tức truyền tin cho
mọi người. Chính từ lúc đó, vị thế của Bá tước Phu nhân trở nên chông
chênh và chồng của bà ấy phải lập tức sửa chữa tấm hộ chiếu. Đó chính là
điều rủi thứ hai của họ!

“Họ đồng tâm nhất trí với nhau sẽ chối đến cùng mọi mối liên hệ với gia
đình Armstrong. Họ biết tôi không có những phương tiện trực tiếp để tìm ra
sự thật, và họ không tin rằng sẽ nắm được vấn đề trừ phi nghi vấn của tôi
tập trung vào một cá nhân nào đó.

“Giờ thì chúng ta hãy xem xét thêm một tình tiết nữa. Mặc định rằng lý
thuyết về tội ác của tôi là đúng, và bản thân tôi cũng tin rằng nó nhất định
là đúng, thì rõ ràng là cả ông phụ

trách toa cũng tham gia vào âm mưu này. Nhưng nếu vậy thì ta có đến
mười ba người chứ không phải mười hai. Thay vì công thức thông thường
‘trong rất nhiều người chỉ có một người có tội’, tôi đã phải đối mặt với vấn
đề có đến mười ba người và chỉ

một người duy nhất vô tội. Người đó là ai?

“Tôi đi đến một kết luận rất lạ lùng. Tôi kết luận rằng người không tham
gia vào án mạng phải là người được xem là có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.