ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 31

“… và thế là con gái tôi hỏi: ‘Tại sao?’ Nó nói: ‘Các người không thể áp
dụng phương pháp Mỹ ở đất nước này. Với dân ở đây thì biếng nhác là lẽ
tự nhiên rồi,’ nó nói thế. ‘Họ chẳng việc gì phải vội vã cả.’ Nhưng nói gì
thì nói, các em sẽ phải ngạc nhiên nếu biết các trường học của chúng ta ở
đó đang làm gì. Họ đã tạo ra một đội giáo viên giỏi. Tôi cho điều này chẳng
liên quan gì đến

giáo dục. Chúng ta chỉ cần phải áp dụng các ý tưởng phương Tây của
chúng ta rồi dạy lại cho phương Đông để cho họ nhận ra.

Con gái tôi nói…”

Tàu đi vào một đường hầm. Cái giọng êm ả, đều đều kia bị

nhận chìm.

Ở bàn cạnh đó, một bàn nhỏ, đại tá Arbuthnot đang ngồi một mình. Ánh
mắt ông như cắm vào gáy của Mary Debenham. Họ

không ngồi cùng nhau mặc dù để dàn xếp chuyện này chẳng có gì là khó.
Sao thế nhỉ?

Poirot nghĩ có lẽ Mary Debenham đã ngần ngại. Nghề bảo mẫu dạy cô phải
thận trọng. Biểu hiện ra ngoài là quan trọng lắm. Một cô gái còn phải lo
sinh kế như cô thì phải thật kín kẽ.

Ánh mắt ông chuyển sang mép bên kia của toa xe. Ở cuối toa, đứng dựa
vào tường là một phụ nữ trung niên mặc bộ váy màu đen với khuôn mặt
rộng, vô cảm. Người Đức hoặc người Bắc Âu.

Có lẽ chính là bà người hầu Đức.

Sau bà này là một cặp đang chúi đầu vào nhau trò chuyện rất sôi nổi. Người
nam mặc đồ bằng vải tuýt của Anh, nhưng không phải là người Anh. Poirot

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.