ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 36

làm sao để nhân đôi sự an tâm. Tôi cho rằng ông là người xứng đáng với
những đồng tiền của tôi, thưa ông Poirot. Và nên nhớ rằng ở đây tôi đang
nói đến rất nhiều tiền.”

Poirot trầm ngâm nhìn lão. Khuôn mặt ông hoàn toàn không biểu cảm. Sẽ
chẳng ai tìm được ra manh mối những suy nghĩ đi qua bộ óc ông.

“Tôi rất tiếc, thưa ông,” một hồi lâu sau ông mới lên tiếng. “Tôi không giúp
ông được.”

Lão già cay cú nhìn Poirot.

“Nói số tiền mà ông muốn đi,” lão gặng.

Poirot lắc đầu.

“Ông không hiểu rồi, thưa ông. Tôi rất may mắn trong nghề

nghiệp của mình. Tôi kiếm ra đủ tiền để đáp ứng cả những nhu

cầu lẫn thú vui đỏng đảnh của mình. Hiện giờ tôi chỉ nhận những vụ việc
nào tôi quan tâm mà thôi.”

“Ông gan lì thật đấy,” Ratchett thốt lên. “Hai mươi ngàn đô-la thì liệu có
hấp dẫn được ông không?”

“Chắc là không.”

“Nếu ông muốn nhiều hơn thế thì đừng có mơ. Tôi biết giá trị

của mọi thứ chớ.”

“Tôi cũng thế, ông Ratchett ạ…”

“Đề nghị của tôi có gì là không ổn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.