ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 46

Ông liếc đồng hồ, thấy lúc này đã là hơn chín giờ.

Đến mười giờ kém mười lăm, chỉn chu và bảnh bao, ông bước vào toa ăn
uống, nơi ông chứng kiến cả một dàn hợp xướng những lời thán oán.

Mọi hàng rào giữa hành khách giờ đây đã bị phá bỏ ráo trọi.

Vận rủi chung đã khiến tất cả mọi người đoàn kết lại với nhau.

Bà Hubbard là người ca cẩm thảm thiết nhất.

“Con gái tôi bảo rằng tuyến đường này dễ đi nhất thế giới. Chỉ

cần ngồi lên tàu là cứ thế đến Parrus. Giờ thì có khi ta bị kẹt lại đây hết
ngày này sang ngày khác mất thôi,” bà ta than vãn. “Mà đến ngày mốt thì
tàu của tôi đã dong buồm rồi. Làm cách nào tôi bắt kịp nó đây? Thậm chí
còn không thể đánh điện để hủy chuyến nữa chứ. Nói đến chuyện này là tôi
muốn phát khùng lên rồi.”

Anh chàng người Ý nói anh ta cũng có chuyện làm ăn khẩn cấp ở Milan.
Ông người Mỹ to con thì nói chuyện này là: “Tệ quá, thưa bà.” rồi nhẹ
nhàng bày tỏ hy vọng tàu sẽ đến kịp giờ.

“Chị tôi và mấy đứa cháu đang đợi tôi,” bà Thụy Điển sụt sùi nói. “Tôi
không báo được cho họ. Họ sẽ nghĩ gì đây? Họ sẽ nghĩ

tôi gặp chuyện không hay.”

“Chúng ta sẽ kẹt ở đây bao lâu?” Mary Debenham hỏi. “Có ai biết không
nhỉ?”

Giọng cô có vẻ bồn chồn, nhưng Poirot nhận thấy không hề có dấu vết của
nỗi lo sốt vó mà cô ta đã thể hiện khi lên tàu tốc hành Taurus.

Bà Hubbard lại làm toáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.