ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 48

Tuy nhiên, sự lạc quan tếu này chẳng được mấy ai chia sẻ.

“Nói vậy chứ không đơn giản,” MacQueen bồn chồn nói.

“Chúng ta có thể kẹt ở đây nhiều ngày.”

“Mà ở đây là xứ nào vậy?” bà Hubbard hỏi như muốn khóc.

Khi nghe trả lời là ở Nam Tư, bà nói:

“Ồ! một xứ ở miệt Balkan ấy à? Không thể tin nổi!”

“Cô là người duy nhất bình tĩnh, thưa cô,” Poirot nói với cô Debenham.

Cô ta khẽ nhún vai.

“Làm sao khác được?”

“Cô quả là một triết gia.”

“Điều này đòi hỏi một thái độ khách quan. Tôi nghĩ thái độ

của tôi có phần vị kỷ. Tôi đã học được cách không biểu lộ cảm xúc.”

Cô ta thậm chí chẳng màng nhìn ông. Ánh mắt cô lướt qua ông, hướng ra
cửa sổ về phía những lớp tuyết đóng thành ụ.

“Cô có cá tính mạnh mẽ đấy, thưa cô,” Poirot hiền hòa nói.

“Theo tôi nghĩ cô là người có cá tính mạnh nhất trong số chúng ta ở đây.”

“Ồ, không đâu. Thật mà! Tôi biết có người cá tính còn mạnh hơn tôi xa
lắc.”

“Và đó là…?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.