ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 52

“Chắc chắn là nghiêm trọng. Bắt đầu là vụ ám sát, bản thân nó đã là một tai
họa ghê gớm nhất rồi. Nhưng không chỉ có thế, tình hình chung rất bất ổn.
Chúng ta đang bị kẹt cứng. Có thể ta sẽ kẹt ở đây nhiều giờ… mà có khi là
nhiều ngày nữa không chừng! Còn một tình hình nữa: Khi qua hầu hết các
quốc gia ta đều có cảnh sát của quốc gia đó trên tàu. Nhưng ở Nam Tư thì
không. Ông hiểu chứ?”

“Một tình hình rất khó khăn,” Poirot nói.

“Còn chưa hết đâu. Bác sĩ Constantine… Tôi quên chưa giới thiệu các
ông… Đây là bác sĩ Constantine, đây là ông Poirot.”

Người đàn ông nhỏ nhắn da ngăm đen nghiêng mình. Poirot cũng đáp lễ.

“Bác sĩ Constantine cho rằng cái chết diễn ra vào lúc một giờ

sáng.”

“Chuyện này cũng khó nói chính xác,” ông bác sĩ nói, “nhưng tôi có thể nói
chắc chắn rằng cái chết đã diễn ra trong khoảng từ

nửa đêm đến hai giờ sáng.”

“Ông Ratchett xuất hiện lần cuối cùng khi còn sống là vào khi nào?”

“Hình như ông ấy còn sống lúc một giờ kém hai mươi. Đó là lúc ông ấy nói
chuyện với ông phụ trách toa,” Bouc nói.

“Rất đúng,” Poirot tán thành. “Bản thân tôi cũng nghe họ nói chuyện. Đó là
điều cuối cùng mọi người biết về ông ta?”

“Vâng.”

Poirot quay sang ông bác sĩ. Ông này nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.