ÁN MẠNG TRÊN CHUYẾN TÀU TỐC HÀNH PHƯƠNG ĐÔNG - Trang 77

“Tại sao nhỉ?” Poirot đăm chiêu.

“A!” Ông bác sĩ reo lên. Từ nãy, ông vẫn đang thận trọng lục soát các túi
trên bộ pyjama của người chết.

“Tôi bị sót thứ này,” ông cho hay. “Tôi cởi cúc áo và lột thẳng ra sau.”

Từ túi ngực, ông lôi ra một chiếc đồng hồ vàng, vỏ đồng hồ bị

đâm méo mó, và kim đồng hồ chỉ một giờ mười lăm phút.

“Ông thấy chưa?” Constantine hứng chí reo lên. “Nó cho ta biết thời gian
gây án. Hoàn toàn phù hợp với tính toán của tôi.

Tôi đã nói rồi mà: từ nửa đêm đến hai giờ sáng, nhiều khả năng là vào lúc
một giờ dù khó nói chính xác được trong chuyện này.

Eh bien,

đây là sự khẳng định. Một giờ mười lăm phút. Đó chính là thời

gian gây án.”

“Có thể lắm. Vâng, rất có thể.”

Ông bác sĩ nhìn ông đầy khúc mắc.

“Ông Poirot, xin ông bỏ lỗi cho, nhưng tôi không hiểu ông lắm.”

“Tôi còn chưa hiểu mình nữa kìa,” Poirot đáp lời. “Tôi chẳng hiểu gì sất, và
như ông đã nhận thấy, điều đó làm cho tôi lo

lắng.”

Ông thở dài rồi cúi xuống chiếc bàn nhỏ, quan sát mẩu giấy bị

đốt thành tro. Ông thì thầm nói với chính mình:

“Điều mình cần lúc này là một chiếc hộp đựng nón phụ nữ đã lỗi thời.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.