ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 115

làm ông giật mình. Nó không còn vui vẻ hay oán thù nửa. Cô như bị giằng
xé bởi một ngọn lửa tận sâu trong tim.

“Họ không còn quan tâm nữa.” Tiếng nói phát ra nhỏ và nhanh. “Họ đã

vượt qua được mình. Mình không thể đụng được họ… Họ không quan tâm
đến việc mình có mặt ở đây hay không… Mình không thể – mình không có
cách nào làm tổn thương họ thêm nữa…”

Bàn tay cô run run trên thành tàu.
“Thưa cô…”
Cô lập tức ngắt lời: “Ô, bây giờ đã quá trễ… quá trễ để cảnh báo… Ông

đã đúng. Tôi không nên đến đây. Không nên đi chuyến này. Ông đã gọi nó
là gì nhỉ? Chuyến đi của linh hồn ư? Tôi không thể quay lại được nữa; tôi
phải tiếp tục thôi. Và tôi sẽ tiếp tục. Họ sẽ không hạnh phúc bên nhau;
không như thế được đâu. Tôi sẽ giết anh ta sớm thôi…”

Cô đột ngột bỏ đi. Poirot cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai khi đang

nhìn theo cô.

“Cô bạn của anh có vẻ tức tối đấy, anh Poirot.” Poirot quay lại, và tròn

mắt ngạc nhiên khi nhận ra một người quen cũ.

“Đại tá Race.”
Người đàn ông cao to rám nắng cười.
“Ngạc nhiên phải không?”
Hercule Poirot đã gặp lại Đại tá Race một năm trước ở London. Họ là

những khách mời của một buổi tiệc tối lạ lùng – một buổi tiệc kết thúc bằng
cái chết của chính ông chủ buổi tiệc.

Poirot biết Race là người đi và đến không ồn ào. Ông thường là người ở

tuyến đầu những nơi có chiến sự.

Ông nói chân thành: “Thì ra anh ở đây, tại Wadi Halfa.”
“Tôi ở trên con tàu này.”
“Thật sao?”
“Điều đó có nghĩa là tôi sẽ cùng anh đi chuyến về Shellal.”
Hercule Poirot nhướng mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.