ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 125

Cornelia cảm thấy bực bội. Không nghi ngờ gì nữa, cô de Bellefort đã

uống quá nhiều. Cô đã từng thấy nhiều người say mèm trong suốt những
năm có luật cấm rượu. Nhưng còn có điều gì khác nữa…

Jacqueline de Bellefort đang nói chuyện với cô – đang nhìn cô – mà

không, Cornelia có cảm giác như cô gái ấy đang trò chuyện với một người
nào khác…

Nhưng ở đấy chỉ có hai người ở trong phòng. Anh Fanthorp và anh

Doyle – Fanthorp thì đang chìm đắm trong quyển sách của mình. Còn
Doyle có vẻ hơi kì lạ – một vẻ cảnh giác chăm chú hiện trên gương mặt
anh.

Jacqueline đề nghị lại một lần nữa: “Kể cho tôi nghe về cô đi.”
Vâng lời như mọi khi, Cornelia cố gắng làm theo. Cô nói, có phần hơi

nặng nhọc, về những chi tiết nhỏ nhặt không cần thiết về cuộc sống của cô.
Cô không phải là người hay nói, mà việc của cô thường là lắng nghe. Vậy
mà cô de Bellefort dường như vẫn muốn biết. Khi Cornelia bắt đầu khựng
lại, người kia nhanh chóng hối thúc cô.

“Tiếp đi – kể thêm cho tôi nghe.”
Và rồi Cornelia tiếp tục – “Dĩ nhiên, Mẹ là người rất tinh tế – có vài

ngày mẹ không đụng đến thứ gì khác ngoài ngũ cốc…” – và đau lòng nhận
ra rằng tất cả những gì cô thốt ra đều không có một chút thú vị nào. Nhưng
cô ấy có hứng thú không? Bằng cách nào đó cô ấy không nghe đến một
điều gì khác – hay, chẳng hạn, một điều gì khác? Cô ấy đang nhìn
Cornelia, đúng vậy, nhưng chẳng phải có người khác cũng đang ngồi trong
phòng hay sao?

“Và tất nhiên chúng tôi có những lớp nghệ thuật rất hay, và cuối mùa

đông vừa rồi tôi đã học lớp…”

Trời đã khuya chưa nhỉ? Chắc là khuya lắm rồi. Cô cứ nói và nói. Chỉ

đến khi có chuyện xảy ra…

Ngay lập tức, như đáp lại lời cầu nguyện của cô, đã có việc xảy ra. Đúng

vào thời khắc đó. Mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên.

Jacqueline quay đầu sang nói với Simon Doyle.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.