ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 133

13

HERCULE POIROT đang chùi bọt xà phòng khỏi gương mặt vừa mới cạo
thì có tiếng gõ cửa, ngay sau đó Đại tá Race xồng xộc bước vào. Rồi ông
đại tá sập lại cánh cửa sau lưng.

Ông lên tiếng: “Bản năng của anh thật chính xác. Việc đó đã xảy ra.”
Poirot đứng thẳng người lên và hỏi liền: “Chuyện gì?”
“Linnet Doyle đã chết – bị bắn thẳng vào đầu tối hôm qua.”
Poirot lặng người, hai ký ức trỗi dậy sống động ngay trước mắt ông –

một cô gái trong vườn ở Assuan nói với một giọng khó nhọc, ‘Tôi muốn dí
khẩu súng lục bé nhỏ này vào đầu cô ấy – và siết cò…’ và một ký ức gần
đây, cũng giọng nói ấy vang lên, ‘Đây là ngày mà mọi thứ – vỡ lở! Đổ vỡ!
Khi một người không thể tiếp tục…’ và việc thoáng qua ký ức lạ lùng nơi
đôi mắt đầy ẩn ý của cô. vấn đề của ông là đã không có phản ứng gì cho sự
ẩn ý đó? ông đã bị mù, điếc, và ngu ngốc với cơn buồn ngủ của mình…

Race tiếp tục: “Tôi đã có lệnh dừng không chính thức… được gởi tới tận

tay cho tôi. Tàu sẽ khởi hành trong nửa giờ nữa, nhưng nó sẽ hoãn lại
chừng nào tôi cho phép. Dĩ nhiên có một khả năng là tên giết người từ trên
bờ lên.”

Poirot lắc đầu.
Race ngầm hiểu ý tứ trong biểu hiện đó.
“Tôi đồng ý. Có một người có thể làm việc này lắm. Được thôi, anh bạn,

tùy vào anh. Đây là công việc của anh mà.”

Trong chớp mắt, Poirot đã thay quần áo xong, ông nhẹ nhàng chỉnh lại:

“Theo sự sắp xếp của anh.”

Hai người đàn ông bước ra boong tàu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.