ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 14

“Như thường lệ, luôn có một bàn dành cho ông, thưa quý ông Poirot! Tôi

mong muốn là ông sẽ dành đặc ân ghé quán chúng tôi thường xuyên!”

Hercule Poirot mỉm cười, nhớ lại những gì vừa xảy ra mà một xác chết,

một anh hầu bàn, ngài Blondin, và một người phụ nữ dễ thương góp phần
trong đó.

“Ông thật tử tế, ông Blondin,” ông đáp.
“Ông đi một mình à, ông Poirot?”
“Vâng, tôi đi một mình.”
“Ô, thế à, thế Jules đây sẽ làm cho ông một bữa nho nhỏ như là một bài

thơ – thực sự là một bài thơ! Phụ nữ ấy mà, tuy quyến rũ, nhưng lại có một
điểm yếu: họ làm đầu óc chúng ta xao lãng khỏi thức ăn! Ông sẽ thích thú
với bữa tối, ông Poirot; tôi hứa với ông. Và bây giờ đến phần rượu…”

Tiếp theo đó là sự trao đổi về rượu với sự trự giúp của Jules, người phụ

trách nhà hàng.

Trước khi cất bước, ngài Blondin nán lại trong chốc lát, thấp giọng hỏi

nhỏ: “Ông đang xử lý các vụ án nghiêm trọng à?”

Poirot lắc đầu.
“Ố la la, tôi đang là người thảnh thơi,” ông nhẹ nhàng đáp lại. “Tôi đã

làm việc cật lực thời đi làm rồi và bây giờ tôi đang tận hưởng cuộc sống
nhàn rỗi.”

“Tôi ganh tị với ông đó.”
“Không, không, như thế thật không khôn ngoan chút nào. Tôi có thể đảm

bảo rằng nó không giống cuộc sống của người nhàm chán như những gì thể
hiện đâu.” Ông thở dài. “Câu nói rằng người đàn ông buộc phải tạo ra việc
làm để tránh phải suy nghĩ thật là đúng.”

Blondin giơ hai tay lên.
“Nhưng còn nhiều thứ lắm mà! Còn việc đi du lịch nữa!”
“Ừ, đi du lịch. Tôi đã thực hiện cũng kha khá rồi. Tôi sẽ đến Ai Cập vào

mùa đông này, tôi nghĩ thế. Khí hậu ở đó thật tuyệt vời, mọi người nói như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.