ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 161

như Andrew Pennington. Ông bạn đại tá yêu quý, tôi phải nói với anh là tôi
đã thấy được ý nghĩ thoáng qua trong đầu Andrew Pennington. ‘Nếu ta chỉ
phải làm việc với mỗi Doyle thôi…’ Đó là điều mà ông ta nghĩ đến.”

Race đáp khô khốc: “Tôi dám nói chắc thế đấy, nhưng anh không có

chứng cớ nào.”

“Đúng, không có chứng cớ nào.”
“Thế còn anh bạn trẻ Ferguson?” Race tiếp. “Anh ta cũng nói chua chát

lắm. Nhưng ý tôi không phải ở lời nói bên ngoài, vẫn có thể ông Ridgeway
là nguyên nhân đã khiến cha anh ta phá sản. Coi bộ hơi xa với thực tế
nhưng hoàn toàn có thể xảy ra. Mọi người thi thoảng vẫn ghim trong đầu
những lỗi lầm đã qua.” Ông dừng một lát rồi nói tiếp, “Và bạn của tôi kia
rồi.”

“Đúng, đó là ‘bạn của anh’ như anh gọi anh ta.”
Race nói tiếp: “Anh ta là một tên giết người. Chúng ta biết điều đó. Mặt

khác, tôi không thể thấy đường nào anh ta có thể ưa Linnet Doyle được.
Quỹ đạo của họ không giao nhau.”

Poirot từ tốn: “Trừ khi cô ấy biết nhân dạng của anh ta một cách tình

cờ.”

“Có thể, nhưng lại có vẻ không đúng chút nào.” Có tiếng gõ cửa. “À,

chắc là anh bạn hai vợ của chúng ta đây.”

Fleetwood là một người to lớn, dáng vẻ hung dữ. Khi bước vào phòng,

anh ta liếc từ người này sang người kia một cách nghi ngờ. Poirot phát hiện
ra anh ta chính là người mà ông đã thấy nói chuyện với Louise Bourget.

Fleetwood lên tiếng một cách dè chừng: “Các ông muốn gặp tôi?”
Race đáp: “Đúng. Chắc hẳn anh đã biết có vụ giết người xảy ra trên con

tàu này vào tối hôm qua?”

Fleetwood gật đầu.
“Và tôi tin chắc rằng anh có lý do để nổi giận với người phụ nữ bị giết.”
Mắt Fleetwood lóe lên tia nhìn cảnh giác.
“Ai nói với ông điều đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.