ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 163

Fleetwood ngừng lời, mồ hôi chảy đầm đìa trên mặt. “Thế tối qua anh đã

ở đâu trong khoảng thời gian từ mười hai giờ đến hai giờ?”

“Tôi ngủ trong phòng – bạn cùng phòng có thể khẳng định điều này.”
“Để xem,” Race đáp chắc nịch. Rồi ông gật đầu cho anh lui. “Sẽ tính

sau.”

Ngay khi Fleetwood khuất sau cánh cửa, Poirot hỏi: “Thế thôi hả?’
Race nhún vai. “Anh ta kể khá mạch lạc. Dĩ nhiên là anh ta sợ, nhưng

cũng đúng thôi. Chúng ta sẽ điều tra bằng chứng ngoại phạm của anh ta –
dù tôi cho rằng nó sẽ không đưa ra kết luận gì. Bạn cùng phòng của anh ta
có thể lúc đó cũng đang ngủ, và anh ta vẫn có thể lẻn đi và về nếu anh ta
muốn. Điều này phụ thuộc xem còn ai khác thấy anh ta nữa không.”

“Đúng, ta phải xem xét điều đó.”
Race tiếp: “Việc kế tiếp, theo tôi là có ai đó nghe thấy điều gì có thể đưa

ra được thời gian gây án hay không. Bessner vẫn cho rằng vụ án xảy ra
khoảng từ giữa đêm đến hai giờ sáng. Dường như hợp lý khi ta hi vọng có
ai đó trong số hành khách nghe được tiếng súng – thậm chí nếu họ không
biết tiếng đó là gì. Bản thân tôi thì không nghe thấy gì cả. Còn anh thì
sao?”

Poirot lắc đầu.
“Tôi ấy à, ngủ say như chết. Tôi không nghe thấy một tiếng gì cả. Có thể

tôi đã bị đánh thuốc, tôi đã ngủ mê mệt.”

“Tiếc nhỉ,” Race nói. “Thế thì chúng ta hi vọng có một chút may mắn từ

những người ở ca-bin bên mạn phải. Chúng ta đã xong với Fanthorp. Tiếp
theo là nhà Allerton. Tôi sẽ nhờ người phục vụ gọi họ lên đây.”

Bà Allerton đã nhanh chân tới. Trong bộ váy lụa sọc xám nhẹ nhàng,

gương mặt bà trông có vẻ căng thẳng.

“Khủng khiếp quá.” Bà vừa nói vừa nhận chiếc ghế Poirot đưa cho. “Tôi

thật không tin nổi. Con bé dễ thương đó, với đầy đủ mọi thứ… lại chết.
Thật không thể tin được.”

Poirot thông cảm nói: “Tôi biết bà cảm giác như thế nào, thưa bà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.