ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 168

“Thường là mười giờ. Tối qua có trễ hơn một chút, vì Cornelia Robson,

nó chẳng ý tứ gì, cứ để tôi đợi suốt.”

“Tốt lắm, thưa bà. Thế trong lúc ngủ bà đã nghe thấy gì?”
Bà Van Schuyler đáp: “Tôi ngủ chập chờn lắm.”
“Thật tuyệt vời! Thật may mắn cho chúng tôi.”
“Tôi bị đánh thức là tại cái cô gái trẻ lòe loẹt, người hầu gái của cô

Doyle, cô ấy nói ‘Chúc cô ngủ ngon’ theo tôi là hơi lớn tiếng một cách
không cần thiết.”

“Và sau đó?”
“Tôi ngủ trở lại. Rồi tôi thức giấc vì nghĩ có ai đó đang trong ca-bin của

mình, nhưng tôi nhận ra có người trong ca-bin bên cạnh.”

“Trong ca-bin của cô Doyle?”
“Đúng thế. Sau đó tôi nghe có ai đó ngoài khoang tàu và rồi tiếng nước

văng lên.”

“Bà có nhớ lúc đó là mấy giờ không?”
“Tôi có thể nói giờ chính xác cho anh. Lúc đó là một giờ mười phút.”
“Bà có chắc chắn không?”
“Chắc chắn. Tôi đã liếc qua chiếc đồng hồ nhỏ để ở cạnh giường.”
“Bà không nghe thấy tiếng nổ súng nào sao?”
“Không, không có tiếng nào như vậy.”
“Nhưng cũng có thể là tiếng súng đã làm bà thức giấc?” Bà Van Schuyler

ngẫm nghĩ một lúc, bà nghiêng đầu sang một bên trông không khác nào
một con ếch.

Rồi bà thừa nhận, không lấy gì làm vui vẻ: “Cũng có thể.”
“Và bà không biết cái gì đã gây ra tiếng nước văng?”
“Không phải thế… tôi biết rõ.”
Đại tá Race nhổm dậy cảnh giác. “Bà biết sao?”
“Chắc chắn. Tôi không thích cái tiếng động của sự rình mò. Tôi thức dậy

và đi đến cửa ca-bin. Cô Otterbourne đang dựa vào thành tàu. Cô ấy vừa
thả cái gì đó xuống nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.