ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 191

“Chỉ vài phút nói chuyện với cô thôi. Cô sẽ đi chứ?”
Miệng cô ớ lên một tiếng, rồi cô nhìn ông nghi ngờ. “Tại sao tôi phải

đi?”

“Tôi nhờ cô đấy, thưa cô.”
“Ồ, tôi cho rằng…”
Cô bước ra ngoài và đóng cửa lại.
“Vâng?”
Poirot nhẹ nhàng cầm tay cô đi về phía cuối tàu, cả hai đi ngang qua các

phòng tắm và rẽ về phía cuối con tàu. Sông Nile đang trôi về phía sau họ.

Poirot chống tay lên thành tàu. Còn Rosalie thì đứng đó với vẻ bướng

bỉnh.

“Sao?” Cô hỏi lại lần nữa với giọng khó chịu lúc nãy.
Poirot từ tốn lựa lời nói: “Tôi muốn hỏi cô một số điều, nhưng tôi không

nghĩ là cô có thể trả lời ngay lập tức đâu.”

“Nếu thế thì kéo tôi lại đây là vô ích rồi.”
Poirot rà ngón tay dọc theo thành tàu bằng gỗ.
“Thưa cô, cô đã quen với việc tự mang trong mình những gánh nặng…

Có thể cô đã chịu đựng như vậy quá lâu. Những lo lắng đó càng ngày càng
trở nên nặng nề và đè nặng lên cô.”

“Tôi không hiểu ông đang nói gì cả,” Rosalie đáp.
“Tôi nói về sự thật, thưa cô – những sự thật trần trụi. Chúng ta hãy gọi

nó là cuộc đào xới và gói gọn nó bằng một câu ngắn gọn. Mẹ cô nghiện
rượu.”

Rosalie không trả lời. Cô mở miệng ra rồi ngậm lại. Trong thoáng chốc,

cô dường như chao đảo.

“Cô không cần phải nói gì, thưa cô. Tôi sẽ nói hộ hết giùm cô. Ở Assuan,

tôi đã cảm thấy thích thú về mối quan hệ giữa hai mẹ con cô. Một lần, tôi
quan sát thấy cô đang ra sức bảo vệ mẹ mình trước điều gì đó, dù cô đã cẩn
thận đưa ra những nhận xét có vẻ bất hiếu. Và tôi đã sớm nhận ra đó là
chuyện gì. Tôi đã biết từ lâu, trước khi tôi gặp mẹ cô trong trạng thái say

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.