ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 193

Poirot đáp, “Tôi biết.”
“Mọi người nghĩ tôi kinh khủng, khó chịu và nóng nảy. Nhưng tôi không

thể không như thế được. Tôi đã quên làm một người dễ thương… đối xử
nhã nhặn.”

“Đó chính là điều mà tôi đã nói với cô: cô đã mang theo bên mình gánh

nặng quá lâu.”

Rosalie chậm rãi nói: “Thật thoải mái… khi nói ra được điều này. Ông…

ông đã luôn đối tốt với tôi, ông Poirot. Trong khi đó, tôi e rằng mình đã
luôn thô lỗ với ông.”

“Phong cách lịch sự không cần thiết giữa những người bạn.”
Đột nhiên cô trở lại trạng thái nghi ngờ. “Ông sẽ… sẽ kể cho mọi người

nghe chứ? Tôi cho rằng ông sẽ làm như thế, bởi vì tôi đả ném những cái
chai chết tiệt kia xuống nước.”

“Không, không, điều đó không cần thiết. Chỉ cần cho tôi biết những điều

tôi muốn biết thôi. Lúc đó là mấy giờ? Một giờ mười phút?”

“Khoảng đấy, tôi nghĩ vậy. Tôi không nhớ chính xác nữa.”
“Bây giờ thì hãy cho tôi biết. Bà Van Schuyler đã nhìn thấy cô, thế cô có

nhìn thấy bà ấy không?”

Rosalie lắc đầu.
“Không, tôi không thấy.”
“Bà ấy nói rằng bà đã nhìn ra ngoài cửa sổ từ ca-bin của bà.”
“Tôi không nghĩ là tôi đã thấy bà ấy. Tôi chỉ nhìn dọc theo con tàu và rồi

nhìn ra sông.”

Poirot gật đầu.
“Thế cô có nhìn thấy ai không… bất cứ ai khi cô nhìn xuống?”
Rosalie im lặng… khá lâu. Cô nhíu mày, dường như suy nghĩ lung lắm,

rồi trả lời. “Không. Tôi không thấy ai cả.”

Hercule Poirot chậm rãi gật đầu, nhưng ánh mắt của ông thể hiện sự

nghiêm trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.