ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 229

Bessner hồi nãy không đóng cửa, chỉ có tấm rèm che ở lối ra vào. Bà

Otterbourne vén nó sang một bên rồi bước vào như cơn lốc. Mặt bà đỏ
bừng bừng, chân đi loạng choạng, từ ngữ có vẻ không kiểm soát được.

Bà thống thiết nói: “Anh Doyle, tôi đã biết ai giết vợ anh rồi!”
“Cái gì?”
Simon trân trân nhìn bà. Cả hai người kia cũng vậy.
Bà Otterbourne gạt ngang ba người họ bằng cái nhìn đắc ý. Bà đang vui

– rất vui.

Bà nói: “Đúng. Giả thuyết của tôi rất rõ ràng. Những biểu hiện đầu tiên –

dường như không thể – nhưng thật tuyệt – nó lại là sự thật!”

Race liền nghiêm nghị nói: “Tôi có thể hiểu rằng bà đã có chứng cứ

trong tay để chỉ ra ai là kẻ giết cô Doyle phải không?”

Bà Otterbourne liền ngồi xuống ghế và nghiêng người về trước, gật đầu

xác nhận.

“Dĩ nhiên là tôi có chứ. Các ông cũng đồng ý rằng kẻ giết Louise

Bourget cũng chính là kẻ đã giết Linnet Doyle – rằng hai vụ này đều do
cùng một bàn tay thực hiện, phải không?”

Simon vội vàng đáp: “Đúng, đúng. Dĩ nhiên. Điều đó cũng hợp lý. Bà

tiếp đi.”

“Vậy thì khẳng định của tôi đúng rồi. Tôi biết ai giết Louise Bourget; do

đó tôi biết ai đã giết Linnet Doyle.”

Race liền nghi ngờ hỏi: “Ý bà là bà đoán được ai giết Louise Bourget?”
Bà liền hùng hổ quay sang ông.
“Không, tôi biết chính xác. Chính mắt tôi đã thấy người đó.”
Simon cảm thấy phát sốt và la to lên: “Vì Chúa, hãy kể từ đầu đi. Bà nói

là bà biết người đã giết Louise Bourget ư?”

Bà Otterbourne gật đầu.
“Tôi sẽ kể cho mọi người nghe chính xác điều gì đã xảy ra.”
Đúng, không nghi ngờ gì nữa, bà đang rất vui! Đây là thời khắc của bà,

sự chiến thắng của bà! Chuyện gì nhỉ, khi mà sách của bà không còn bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.