ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 234

25

ÔNG PENNINGTON BỊ SỐC, và không thể nào tin được chuyện đó.

Ông lắp bắp: “Các ông, tại sao chứ, chuyện này rất nghiêm trọng. Thật

sự rất nghiêm trọng.”

“Thật sự nghiêm trọng cho ông, ông Pennington à.”
“Cho tôi ư?” Pennington nhướng mày ngạc nhiên. “Nhưng, các ông đáng

quý của tôi, tôi ngồi trong phòng này viết thư khi súng nổ mà.”

“Liệu ông có bằng chứng cho việc này không?”
Pennington lắc đầu.
“Sao, không… không có. Nhưng rõ ràng là không thể nào tôi lên tầng

trên, bắn người phụ nữ tội nghiệp - và dù gì đi nữa, tại sao tôi lại phải bắn
bà ấy chứ? - rồi lại xuống đây mà không bị ai thấy. Ở thời điểm này luôn có
nhiều người ở trong phòng lớn mà.”

“Thế anh lý giải như thế nào về việc súng của mình bị sử dụng?”
“Vâng – tôi đáng bị trách trong trường hợp này. Thật ra, ngay sau khi lên

tàu ít lâu, mọi người đã có cuộc trò chuyện rôm rả, theo tôi nhớ là về vũ
khí, rồi tôi cũng đề cập đến chuyện tôi thường mang theo một khẩu súng
lục khi đi du lịch.”

“Có những ai ở đó?”
“Tôi cũng không nhớ chính xác lắm. Tôi nghĩ là hầu hết mọi người.

Cũng khá đông.”

Rồi ông khẽ lắc đầu và nói: “Tại sao chứ, vâng. Tôi đáng bị trách lắm.”
Ông tiếp tục: “Đầu tiên là Linnet, rồi cô hầu gái của Linnet, và bây giờ là

bà Otterbourne. Có vẻ như không có lý do nào cả nhỉ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.