ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 239

nữ này – trái với mọi nguyên tắc của tôi, bởi vì tôi không tin vào các ràng
buộc pháp lý về giới tính; nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đại diện cho bất
kì thứ gì khác, do đó hôn nhân sẽ làm được. Thôi nào Cornelia, trả lời
‘vâng’ đi.”

Cornelia đỏ mặt nói: “Tôi thấy anh thật nực cười.”
“Tại sao em lại không lấy anh chứ?”
Cornelia liền đáp: “Anh không nghiêm túc.”
“Ý em là anh không nghiêm túc trong việc cầu hôn hay tính cách anh

không nghiêm túc?”

“Cả hai, nhưng thật sự ý tôi là về tính cách. Anh đều cười vào mọi thứ

nghiêm túc. Giáo dục, Văn hóa… và… và cả cái Chết nữa. Anh không
đáng tin cậy.”

Cô lại đỏ mặt, bỏ đi vào trong phòng của mình.
Ferguson nhìn theo cô. “Đáng ghét! Ý cô ấy thật sự như vậy rồi. Cô ấy

muốn một người đàn ông tin cậy! Tin cậy – ôi trời ơi!” Anh dừng rồi lại tò
mò hỏi. “Có chuyện gì thế ông Poirot? Ông dường như đang suy nghĩ lung
lắm thì phải.”

Poirot giật mình nói: “Tôi đang suy nghĩ, chỉ vậy thôi. Tôi chỉ suy nghĩ.”
“Suy tính về cái chết. Cái chết, công việc hàng ngày của Hercule Poirot –

một trong những chuyên môn của ông.”

Poirot đáp lại: “Anh Ferguson, anh thật hỗn hào đấy.”
“Ông phải xin lỗi tôi mới phải. Tôi thích tấn công những thứ đã được

công nhận.”

“Và tôi là một người đã được công nhận à?”
“Chính xác. Ông nghĩ gì về cô gái đó?”
“Cô Robson?”
“Đúng.”
“Cô ấy là một người có cá tính.”
“Đúng. Cô ấy rất tình cảm. Trông có vẻ hiền lành nhưng không phải vậy

đâu. Cô ấy có nghị lực. Cô ấy – ồ, chết tiệt, tôi thật sự muốn có cô gái đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.