ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 242

Ferguson liền nhìn cô hỏi: “Có thật vậy không? Đó có phải là lý do em

không muốn cưới anh?”

Cornelia đỏ bừng mặt: “Không, không phải thế đâu. Nếu… nếu em thích

anh, em sẽ cưới anh dù anh có là ai đi nữa.”

“Nhưng em không thích anh sao?”
“Em… em nghĩ anh hơi thái quá. Cách anh nói về mọi thứ… Những thứ

anh nói… Em… em chưa bao giờ gặp ai như anh cả. Em…”

Nước mắt cô gái tuôn trào và cô liền chạy ra khỏi phòng. Ferguson liền

nói: “Cuối cùng đó cũng không phải là một khởi đầu tệ.” Sau đó anh tựa
người vào ghế, nhìn lên trần và chéo chân huýt sáo. “Thế tôi sẽ gọi Dì được
chưa?”

Bà Van Schuyler gầm lên giận dữ: “Anh rời khỏi phòng này ngay, hay tôi

sẽ gọi phục vụ đến?”

Ferguson thủng thẳng: “Tôi đã trả tiền vé rồi. Họ không thể bắt tôi ra

khỏi phòng sinh hoạt chung được đâu. Nhưng tôi sẽ làm bà vui lòng.” Rồi
anh khe khẽ hát. “Dô hô hum, và một chai rượu rum.” Sau đó anh đứng dậy
đi ra khỏi phòng.

Bà Van Schuyler đứng không vững vì con giận. Poirot đứng dậy, thả tờ

báo xuống và nhặt cuộn len lên.

“Cám ơn ông Poirot. Nhờ ông gọi giúp cô Bowers đến chỗ tôi – tôi cảm

thấy bực quá – cái tên hỗn láo đó.”

Poirot đáp: “Tôi lại nghĩ anh ta hơi quái đản. Hầu hết mọi người trong

gia đình đó đều thế. Dĩ nhiên là hư hỏng cả. Luôn muốn đâm đầu vào cối
xay gió.” Ông vô tình nói thêm. “Chắc bà đã nhận ra anh ta rồi chứ?”

“Nhận ra anh ta ư?”
“Tự gọi mình là Perguson, không nhắc đến tước vị của mình vì anh ta có

những tính toán riêng.”

“Chức tước ư?” Giọng bà Van Schuyler bỗng đanh lại.
“Đúng, chính là Huân tước Dawlish trẻ tuổi đấy. Dĩ nhiên rất thừa tiền,

nhưng anh đã trở thành một người cộng sản khi Ở Oxford.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.