ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 247

của mình. Bởi vì chú tôi không có bằng chứng rõ ràng nên ông ở trong
hoàn cảnh khá khó khăn. Việc duy nhất chú tôi có thể nghĩ ra là cho tôi đi
chuyến này bằng cách bay đến đây để tìm hiểu sự tình bên trong. Tôi đã cố
để ý và tóm lược mọi thứ cần thiết – tôi đoán chắc với ông đó là một nhiệm
vụ chẳng dễ dàng gì. Thực ra, nhân tiện ông hỏi tôi thấy mình đã cư xử
không khác gì một kẻ đê tiện! Có vẻ hơi vụng về, nhưng nhìn chung tôi
thấy hài lòng với kết quả đó.”

“Ý anh là anh đã giúp cô Doyle cảnh giác?” Race hỏi.
“Không hẳn thế, nhưng tôi nghĩ tôi đã đánh động Pennington. Tôi có

cảm giác chắc chắn rằng Pennington sẽ không dám liều thử vụ nào trong
một thời gian nữa, sau đó, tôi hi vọng mình có sự thân thiết vừa đủ với gia
đình Doyle để đưa ra lời cảnh báo. Thực ra thì tôi mong có thể làm như thế
thông qua anh Doyle. Cô Doyle có vẻ gắn bó với Pennington nên chắc sẽ
hơi kì cục nếu đề nghị chuyện gì đó về ông ta với cô ấy. Với tôi thì việc
tiếp cận người chồng sẽ dễ hơn.”

Race gật đầu.
Poirot hỏi tiếp: “Anh Fanthorp, anh có thể cho tôi ý kiến thẳng thắn về

một điểm này không? Nếu anh muốn tham gia vào một vụ lừa đảo, anh sẽ
chọn cô Doyle hay anh Doyle làm nạn nhân?”

Fanthorp cười nhạt.
“Dĩ nhiên là anh Doyle. Cô Doyle rất nhạy trong các vấn đề kinh doanh.

Còn chồng cô ấy thì tôi cho rằng đó là một trong những người thật thà, và
là người không biết gì về kinh doanh, luôn sẵn sàng ‘kí ở những chỗ chừa
sẵn’ như bản thân anh ta đã nói.”

“Tôi đồng ý,” Poirot nói, rồi ông nhìn sang Race. “Và đó chính là động

cơ của anh.”

Jim Fanthorp liền nói: “Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán. Nó không phải

bằng chứng.”

Poirot trả lời dễ dàng: “À, phải rồi. Chúng ta sẽ có bằng chứng thôi!”
“Bằng cách nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.