ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 248

“Có thể từ bản thân Pennington.”
Fanthorp trông có vẻ nghi ngờ.
“Tôi không tin. Tôi không tin lắm.”
Race nhìn đồng hồ rồi nói: “Ông ta sắp đến ngay bây giờ rồi đấy.”
Jim Fanthorp nhanh ý hiểu ra và lập tức rời khỏi phòng.
Hai phút sau đó, Andrew Pennington xuất hiện với sự cung kính lễ độ.

Đôi quai hàm đanh lại đi cùng với cặp mắt cảnh giác đã tố cáo sự đề phòng
của một kẻ đầy kinh nghiệm trận mạc.

Ông lên tiếng trước: “Hai ông, tôi đã có mặt đây.”
Rồi ông ngồi xuống và nhìn họ một cách dò hỏi.
Poirot liền bắt đầu: “Ông Pennington, chúng tôi yêu cầu ông đến đây bởi

đơn giản ông có một lợi ích đặc biệt và tức thời trong vụ này.”

Pennington khẽ nhướng mày.
“Thật thế sao?”
Poirot nhẹ nhàng tiếp: “Đúng thế. Tôi biết rằng ông đã biết Linnet

Ridgeway từ khi cô ấy còn nhỏ.”

“Ô! Thì ra…” Khuôn mặt người mới đến giãn ra, bớt vẻ cảnh giác. “Xin

lỗi, tôi vẫn chưa hiểu ý ông. Đúng, như tôi đã nói sáng nay, tôi biết Linnet
từ lúc cô ấy còn là một đứa trẻ đang mặc tã.”

“Vậy ông cũng có mối quan hệ mật thiết với cha của cô ấy chứ?”
“Đúng thế. Melhuish Ridgeway và tôi rất thân – rất thân đấy.”
“Ông rất thân thiết nên trước khi chết, ông ấy đã chỉ định ông làm người

bảo hộ kinh doanh cho con gái mình và là người quản lý khối tài sản khổng
lồ mà cô ấy thừa kế phải không?”

“Sao nào, nói chung thì là như vậy.” Sự cảnh giác đã quay lại và câu trả

lời có phần cẩn trọng hơn. “Tôi không phải là người quản lý duy nhất; còn
có những người khác nữa.”

“Những người vừa mới mất gần đây?”
“Hai người trong số họ đã chết, người còn lại còn sống là ông Sterndale

Rockford.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.