ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 259

cách nào. Chắc hẳn cô ấy đã làm như vậy, vì anh đến đây từ Majorca khi
nghe tin cô Doyle sẽ ở đây cho kì trăng mật. Giả thuyết của tôi là chuỗi
ngọc được gởi trong một quyển sách – với một lỗ vuông được khoét giữa
các trang. Một quyển sách chỉ được mở ở nơi đến và thực tế không bao giờ
bị mở ở bưu điện cả.”

Im lặng – một quãng im lặng dài. Rồi Tim yếu ớt lên tiếng: “Ông đã

thắng! Dù sao đây cũng là một cuộc chơi hay, nhưng cuối cùng cũng phải
kết thúc. Tôi cho rằng bây giờ không còn gì để nói nữa, tôi phải đi uống
thuốc đây.”

Poirot khẽ gật đầu.
“Anh có biết rằng tối hôm qua anh đã bị nhìn thấy không?”
Tim hỏi lại: “Bị nhìn thấy ư?”
“Đúng thế, vào đêm Linnet Doyle bị giết, có một ngươi đã nhìn thấy anh

rời khỏi ca-bin của cô ấy vào buổi sáng.”

Tim nói: “Này ông – ông không nghĩ là… không phải tôi giết cô ấy! Tôi

thề đấy! Tôi đã ở trong tình thế tồi tệ chưa từng có… khi ra tay vào đêm đó
chứ không phải đêm nào khác… Chúa ơi, thật là tệ!”

Poirot liền trả lời: “Đúng, chắc hẳn anh đã có những phút giây chẳng dễ

dàng gì. Nhưng bây giờ sự thật đã được phơi bày, anh có thể giúp chúng
tôi. Lúc anh vào trộm chuỗi hạt thì cô Doyle còn sống hay đã chết?”

Tim trả lời bằng giọng khản đặc: “Tôi không biết. Thề có Chúa, ông

Poirot, tôi không biết! Tôi tìm ra nơi cô ấy để chúng vào buổi tối – ngay
trên cái bàn nhỏ cạnh giường. Tôi mò vào, tìm thấy chúng trên bàn và lấy
đi, sau đó để lại chuỗi hạt giả và liền bò ra trở lại. Tất nhiên là tôi cho rằng
cô ấy đang ngủ.”

“Anh có nghe thấy cô ấy thở không? Chắc hẳn anh phải nghe ngóng

chuyện đó chứ?”

Tim suy nghĩ nghiêm túc.
“Lúc đó rất im ắng – thật sự rất tĩnh lặng. Không, tôi không thể nhớ được

thật sự cô ấy có thở hay không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.