ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 261

Tim liền nói tếu: “Người đàn ông đứng đắn luôn thế mà!” Rồi anh tiếp.

“Có lẽ ông hình dung được tôi đã khó chịu như thế nào khi thấy mẹ tôi
thích ông! Tôi không phải là tên tội phạm đủ cứng rắn để có thể nhởn nhơ
ngồi chơi đùa với một thám tử lừng danh, trước khi thực hiện một phi vụ
nguy hiểm! Một vài người có thể làm như vậy. Nhưng tôi thì không. Thật
lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.”

“Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh hành động phải không?”
Tim nhún vai.
“Về khoản đó thì không. Việc đánh tráo phải được thực hiện và tôi đã có

cơ hội quý giá duy nhất trên con tàu này một ca-bin với hai cánh cửa đóng,
và bản thân Linnet quá bận rộn với những vấn đề của mình đến nỗi chẳng
thể nào nhận ra sự đánh tráo đó.”

“Tôi nghi ngờ nếu việc đó quá…”
Tim ngẩng mặt lên nghiêm túc hỏi: “Ý ông là sao?”
Poirot liền nhấn chuông: “Tôi tính hỏi cô Otterbourne có thể lên đây một

lát được không.”

Tim cau mày nhưng không nói gì. Một người phục vụ bước đến, nhận

yêu cầu rồi đi.

Ít phút sau Rosalie đã có mặt. Đôi mắt đỏ hoe vừa mới lau của cô thoáng

nở to khi nhìn thấy Tim, nhưng thái độ nghi ngờ tự vệ trước đây của cô gần
như biến mất. Cô ngồi xuống và nhìn hết Race đến Poirot một cách hiền
lành.

Race lịch sự nói: “Cô Otterbourne, chúng tôi rất tiếc vì phải làm phiền

cô.” Ông hơi khó chịu một chút với Poirot.

Cô gái nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu.”
Poirot liền nói: “Chúng ta cần phải làm rõ một, hai điểm đã. Khi tôi hỏi

rằng cô có thấy ai trên mạn phải lúc một giờ mười phút sáng nay không, cô
đã trả lời là không thấy ai. May mắn thay là tôi đã tự tìm được sự thật mà
không cần cô giúp đỡ. Anh Allerton đã thú nhận rằng chính anh đã ở trong
phòng của Linnet Doyle tối hôm qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.