ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 269

Race thở dài nói: “Đúng thế. Việc này cần được giữ kín với nhau thôi.”
“Đại tá Race, ông vừa nói gì vậy?”
“Tôi muốn nói rằng bất kể kiểu lùm xùm nào cũng phải nên giấu kín.”
Cornelia liền vỗ tay: “Ồ! Tôi thấy thật nhẹ nhõm. Tôi cứ lo lo hoài.”
“Cô có trái tim thật nhạy cảm,” bác sĩ Bessner nhận xét, và vỗ nhẹ vào

vai cô. Rồi ông quay sang nói với những người còn lại: “Cô ấy rất nhạy
cảm và có bản tính thật tốt.

“Ồ, tôi không được như thế đâu. Ông thật tốt bụng quá.”
Poirot liền hỏi: “Thế có ai còn thấy anh Ferguson không?”
Cornelia liền đỏ mặt…
“Không – nhưng dì Marie có nói về anh ấy.”
Bác sĩ Bessner xen vào: “Hình như địa vị thân thế của anh ta cao thì

phải. Nhưng tôi phải công nhận anh ta không có vẻ như vậy. Quần áo thấy
mà tệ. Và chưa lúc nào anh ta tỏ ra là người được nuôi dạy đàng hoàng cả.”

“Thế còn cô nghĩ sao?”
Cornelia liền trả lời: “Tôi thì nghĩ anh ta bị điên.”
Poirot quay sang vị bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân của anh thế nào rồi?”
“À, anh Doyle đang hồi phục rất tốt. Tôi cũng vừa mới đảm bảo với cô

gái trẻ de Bellefort xong. Anh có thể tin được không, cô ấy đã rất tuyệt
vọng, chỉ bởi hôm nay anh ấy bị sốt có một chút thôi! Nhưng còn gì tự
nhiên hơn thế? Cũng thật lạ là nhiệt độ anh ấy giờ không còn cao nữa. À
không, anh ấy cứ như dân lao động vậy, thể lực rất tốt, chẳng khác nào một
con bò mộng. Tôi từng thấy có những người bị thương rất sâu, ấy thế mà
hầu như họ chẳng nhận ra. Anh Doyle cũng như vậy đấy. Nhịp thở rất ổn
định, còn nhiệt độ chỉ cao hơn thông thường một chút. Còn nỗi lo sợ của cô
gái kia, tôi cứ thấy khinh khinh thế nào. Nói cho cùng thì cũng chẳng giống
ai, đúng không? Phút trước thì bắn người ta; rồi ngay sau đó lại lo lắng xem
người ta có bị gì không.”

Cornelia nhìn nhận: “Các ông thấy đấy, cô de Bellefort yêu anh Doyle

kinh khủng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.