ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 271

hiểu, là mặc dù tôi biết diễn tiến như thế nào, nhưng tôi lại không có bằng
chứng cho việc đó. về mặt lý luận mà nói thì vụ việc đã sáng tỏ. Nhưng
thực tế thì chưa thỏa lòng lắm. Giờ chỉ còn hi vọng duy nhất – là lời thú
nhận của chính kẻ giết người.”

Bác sĩ bèn nhún vai nghi ngờ. “À! Cái đó – chỉ có thể là điều thần kì

thôi.”

“Trong một số trường hợp thì tôi không nghĩ như thế.”
Cornelia hỏi to: “Nhưng là ai mới được kia chứ? ông không thể nói cho

chúng tôi biết sao?”

Poirot im lặng đưa mắt nhìn ba người. Race thì cười mỉa, Bessner trông

vẫn còn nghi ngờ, còn Cornelia thì miệng há hốc, giương đôi mắt háo hức
nhìn ông.

Rốt cuộc, viên thám tử cũng thốt lên: “Được thôi. Tôi thích có khán giả,

tôi phải thừa nhận điều đó. Mà mọi người cũng thấy đấy, tôi cũng có phần
tự kiêu. Tôi bị tính tự phụ nhồi căng rồi. Tôi thích nghe: ‘Coi Hercule
Poirot thông minh chưa kìa!’”

Race khẽ đổi thế ngồi một chút.
“Chà,” viên đại tá cất lời một cách nhã nhặn, “để coi Hercule Poirot

thông minh tới cỡ nào?”

Poirot lắc đầu một cách chậm rãi: “Để bắt đầu, tôi muốn nói rằng mình

thật ngu ngốc – ngu ngốc đến mức khó tin. Với tôi thì vấn đề lấn cấn chính
là khẩu súng – khẩu súng của Jacqueline de Bellefort. Tại sao khẩu súng lại
không được để lại ở hiện trường? Ý tưởng của tên giết người là nhắm vào
cô ấy. Thế thì tại sao hắn lại lấy nó đi? Tôi đã quá ngu ngốc khi cứ viện dẫn
ra các lý do. Thế nhưng lý do thật sự lại rất đơn giản. Tên giết người đã lấy
nó đi vì hắn buộc phải lấy nó đi thôi – bởi lẽ hắn không còn sự lựa chọn
nào khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.