ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 29

mà chị có đủ khả năng cho cháu đi các nơi – nhưng chị thấy mọi thứ cứ
như thế nào ấy kể từ khi Ned mất.”

“Em rất vui khi giúp được cháu,” bà Van Schuyler trả lời. “Cornelia là

một đứa khéo léo dễ thương, sẵn sàng chạy việc lặt vặt, và không ích kỷ
như một số người trẻ ngày nay.” Bà Robson đứng dậy hôn lên gương mặt
đã nhăn nheo và có phần vàng vọt của người họ hàng giàu có của mình.

Bà thành thật: “Chị biết ơn em hơn bao giờ hết.”
Sau đó nơi cầu thang, bà gặp một người phụ nữ cao trông dễ thương

đang mang một ly nước sủi bọt màu vàng.

“Ô, cô Bowers, thế cô chuẩn bị đi châu Âu phải không?”
“Vâng, bà Robson, có chuyện gì không ạ?”
“Thật là một chuyến đi tuyệt vời!”
“À, vâng, tôi nghĩ chuyến đi sẽ rất vui.”
“Nhưng trước giờ cô đã đi nước ngoài chưa?”
“Ô, có chứ bà Robson. Tôi đã đi Paris mùa thu vừa rồi với bà Van

Schuyler. Nhưng tôi chưa từng tới Ai Cập.”

Bà Robson lưỡng lự.
“Tôi thực sự mong sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
Bà Robson hạ giọng xuống. Tuy nhiên cô Bowers vẫn giữ giọng tỉnh rụi

trả lời: “Ồ, không, bà Robson; tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Tôi thường
coi chừng kỹ lắm.”

Tuy nhiên khi bà Robson tiếp tục bước xuống cầu thang, trên gương mặt

bà vẫn còn phảng phất nét hồ nghi.

Ở văn phòng dưới phố, ông Andrew Pennington vừa mở hộp thư cá nhân ra
xem. Bất chợt ông nắm chặt tay và giộng mạnh xuống bàn; gương mặt ông
trở nên đỏ bừng và hai mạch máu to nổi giần giật trước trán, ông nhấn cái
chuông trên bàn, và sau đó, một người thư ký mặt mày sáng sủa xuất hiện
nhanh chóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.