ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 38

“Cô về lại khách sạn hả? Con lừa thượng hạng này…” Hercule Poirot

xua tay để thoát khỏi đám đông ồn ào đó. Còn Rosalie thì lách người qua
khỏi đám đông như người mộng du.

“Tốt nhất là giả vờ như người câm người điếc.” Cô nhận định.
Nhóm trẻ ranh du thủ du thực bên cạnh lầm bầm buồn rầu: “Cho tiền kẻ

nghèo khó đi? Cho tiền cho kẻ khó khăn đi? Híp híp hu – ra – vậy mới tốt,
vậy mới hay…”

Đám người lô nhô trước mắt họ trong những mảnh quần áo rách bươm

nhiều màu. Họ đeo bám rất sát. Những kẻ khác lùi lại và tiếp tục tấn công
các vị khách mới ở góc đường kế tiếp.

Và bây giờ Poirot và Rosalie chạy thục mạng giữa hai dãy cửa hàng –

nơi phát ra những giọng nói đầy ngọt ngào, lôi kéo…

“Ghé hàng em anh ơi?”, “Anh xem con cá sấu màu ngà này đi?”, “Anh

chưa ghé cửa hàng em lần nào phải không? Để em cho anh xem những mặt
hàng rất đẹp nhé.”

Họ bước vào cửa hàng thứ năm, Rosalie mua lấy mấy cuộn phim chụp

ảnh – đây là mục tiêu của chuyến đi dạo.

Sau đó họ một lần nữa lại bước ra khỏi cửa hàng và tiến về phía bờ sông.
Một chiếc tàu hơi nước vừa cập bờ. Cả Poirot và Rosalie đều thích thú

ngắm nhìn đám hành khách.

“Đông người nhỉ?” Rosalie bình luận.
Và cô ngoái đầu nhìn khi Tim Allerton cũng vừa bước lên, hai ánh mắt

họ chợt chạm nhau. Anh dù đang bước khá nhanh nhưng trông có vẻ hụt
hơi.

Cả hai đứng lại đó trong ít phút, sau đó Tim cất tiếng.
“Đám đông vẫn kinh khủng như mọi ngày,” anh nói một cách giễu cợt,

ám chỉ những hành khách đang lên bờ.

Rosalie đồng ý: “Họ vẫn thường ồn ào như thế mà.”
Cả ba người đứng đấy, ngỡ ngàng quan sát đám đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.