ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 39

“Xem kìa!” Giọng Tim chợt trở nên phấn khích. “Tôi dám chắc đó là

Linnet Ridgeway.”

Nếu thông tin ấy làm Poirot đứng lặng thì nó lại lay động sự tò mò của

Rosalie. Cô rướn người về phía trước và bộ mặt sầu thảm của cô đã biến
mất ngay lập tức khi cô cất tiếng hỏi: “Đâu, đâu? Có phải người mặc áo
trắng đó không?”

“Đúng, đi cùng với người đàn ông cao to đó. Họ sẽ lên bờ ngay thôi. Tôi

nghĩ anh ta là chú rể mới. Tự nhiên lại không nhớ được tên của anh ta.”

Rosalie trả lời: “Doyle, Simon Doyle. Mọi thứ đều đưa tin trên báo chí

đó. Nhưng cô ấy nhẹ nhàng đi qua dư luận nhỉ?”

Tim vui vẻ trả lời: “Đơn giản vì cô ấy là cô gái giàu nhất nước Anh.”
Ba người lặng im nhìn dõi theo các hành khách bước lên bờ. Poirot thích

thú nhìn nhân vật chính của đoạn đối thoại vừa rồi và lầm bầm: “Cô ấy đẹp
thật.”

Rosalie cay đắng đáp: “Một số người có tất cả mọi thứ.”
Khi cô nhìn người con gái kia bước lên cầu tàu, khuôn mặt cô chợt hiện

lên một sự đố kị khó tả.

Linnet Doyle sở hữu dáng vẻ của người đang bước vào trung tâm sân

khấu đương đại. Cô có một cái gì đó của một diễn viên nổi tiếng. Cô bị soi
mới, được ngưỡng mộ, và là trung tâm của mọi sự chú ý bất kể nơi đâu cô
đặt chân đến.

Linnet cảm nhận được những ánh mắt đang nhắm chằm chặp vào cô –

đồng thời cũng vờ như không biết gì về chúng: những điều đó là một phần
của cuộc đời cô.

Linnet bước lên bờ như thể đang diễn một vai nào đó mà thậm chí ngay

cả cô cũng không biết. Một cô dâu nổi tiếng, xinh đẹp, giàu có đang đi nghỉ
kì trăng mật. Cô quay sang người đàn ông bên cạnh mỉm cười và nhẹ nhàng
nói gì đó. Anh trả lời, và giọng nói ấy đã làm Hercule Poirot chú ý. Ông
nhướng mắt lên và nhíu mày lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.