ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 41

Poirot từ tốn trả lời: “Thưa cô, tôi thấy những đường lằn đen dưới mắt

của một người phụ nữ. Tôi thấy một bàn tay xiết mạnh cây dù đến nỗi nó
trắng bệch ra…”

Rosalie chằm chằm nhìn ông.
“Ý ông là gì đây?”
“Ý tôi là không phải vàng nào cũng lấp lánh đâu. Có nghĩa là, mặc dù cô

gái kia giàu có, đẹp và dễ thương, nhưng có điều gì đó không ổn. Và tôi
còn biết một vài điều khác nữa.”

“Vâng?”
Poirot trả lời một cách nghiêm nghị: “Tôi biết, tôi đã nghe giọng nói đó ở

đâu đó rồi, ở một thời điểm nào đó – giọng nói của ông Doyle – và ước gì
tôi có thể nhớ ra là đã nghe nó ở đâu.”

Nhưng Rosalie không nghe thấy. Cô đang đứng lặng xem xét các hình

thù vằn vện trên cát mềm được tạo ra bởi mũi dù. Bất thần cô thốt lên một
cách giận dữ: “Tôi thật đáng ghét, thật đáng ghê tởm. Tôi đúng là một con
quái vật. Tôi chỉ muốn xé toác quần áo và chà nát gương mặt xinh xắn, kiêu
ngạo và tự tin của cô ta thôi. Tôi chỉ là một con mèo đầy sự ghen tị – nhưng
đó chính là những gì tôi cảm nhận được. Cô ta thật thành công, đĩnh đạc, và
tự tin.”

Hercule Poirot có phần kinh ngạc trước sự bùng nổ đó. Ông cầm lấy tay

cô và lắc nhẹ.

Tiếp đi – cô sẽ thấy khá hơn khi nói ra được những điều đó!”
“Tôi ghét cô ta! Tôi chưa bao giờ ghét ai dữ như thế ngay từ cái nhìn đầu

tiên.”

“Tuyệt vời!”
Rosalie nhìn ông nghi hoặc. Rồi miệng cô chúm lại và cười phá lên.
Poirot đáp: “Tốt!” và cũng phá lên cười.
Sau đó họ vui vẻ quay về khách sạn.
“Tôi phải đi kiếm mẹ đây.” Rosalie cho hay khi họ bước vào cái sảnh

mát lạnh của khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.