ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 65

“Thế thì ông phải chấp nhận kế hoạch trả thù hiện giờ của tôi thôi; bởi

vì, ông thấy đấy, khi nó vẫn có tác dụng, thì tôi sẽ không phải dùng đến
khẩu súng nhỏ này… Nhưng tôi e rằng – vâng, e rằng lúc nào đó – khi mọi
thứ vượt quá giới hạn – tôi sẽ muốn làm tổn thương cô ấy – sẽ cho một nhát
dao vào người cô ấy, dí khẩu súng lục bé nhỏ này vào đầu cô ấy – và siết cò
– Ồ!”

Tiếng la làm viên thám tử ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy cô?”
Cô gái quay đầu nhìn về phía bóng tối.
“Có ai đó – đang đứng ở đằng kia. Anh ta vừa mới đi xong.”
Hercule Poirot đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi vật trông thật tĩnh lặng.
“Dường như không có ai ngoài chúng ta cả, thưa cô.” Rồi ông đứng dậy.

“Dù gì đi nữa tôi đã nói tất cả những gì tôi muốn nói. Chúc cô ngủ ngon.”

Jacqueline cũng đứng dậy và đáp lời: “Ông cũng hiểu rồi đấy – tôi không

thể thực hiện theo yêu cầu của ông?”

Poirot lắc đầu.
“Không – vì cô muốn điều đó! Luôn luôn có một khoảnh khắc! Bạn cô –

Linnet – cũng đã có một khoảnh khắc mà cô ấy có thể dừng tay lại…
Nhưng Linnet để cho nó trôi qua. Và nếu người ta làm như vậy, thì sau đó
người ta phải chấp nhận sự việc và sẽ không có cơ hội thứ hai đến nữa.”

“Không có cơ hội thứ hai…” Jacqueline de Bellefort lặp lại. Cô đứng

phỗng một lúc, rồi cô ngẩng đầu lên thách thức. “Chúc ngủ ngon, ông
Poirot.”

Poirot buồn bã lắc đầu và theo cô bước về khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.