ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 67

Poirot gật đầu nhưng không nói gì.
“Ông đã – ơ – ông đã – nói chuyện với Jackie – cô de Bellefort chưa?”
“Tôi đã nói chuyện với cô ấy rồi.”
“Thế ông có làm cho cô ấy hiểu ra vấn đề không?”
“Tôi e rằng không.”
Simon bực tức: “Không lẽ cô ấy không ý thức được là cô ấy đang làm

cái quái gì sao? Cô ấy không nhận ra được rằng một người phụ nữ lịch
thiệp thì không hành động giống như cô ấy đang làm à? Cô ấy không có
lòng tự trọng hay sao nhỉ?”

Poirot nhún vai.
“Chúng ta có thể nói, cô ấy chỉ có một cảm giác duy nhất – tổn thương

thì phải?” ông đáp.

“Đúng, nhưng chết tiệt thật, những cô gái đàng hoàng không bao giờ

hành xử như thế. Tôi thú nhận là mình thật đáng trách. Tôi đã đối xử tệ bạc
với cô ấy. Tôi cũng hiểu được rằng cô ấy đã cố gắng giúp đỡ tôi và không
bao giờ muốn trông thấy tôi nữa. Nhưng cứ đi theo tôi suốt thế này – thật –
thật là không hay ho chút nào! Cô ấy chỉ tự bôi nhọ mình thôi! Mà cô ấy
muốn gì trong vụ này chứ?”

“Có thể là… trả thù!”
“Ngớ ngẩn! Có lẽ nếu cô ấy ra tay làm một cái gì đó tàn khốc – như bắn

tôi một phát chẳng hạn, thì tôi còn hiểu được.”

“Anh nghĩ điều đó hợp với cô ấy hơn sao?”
“Thật tình là như thế. Cô ấy là người có máu nóng – và cô ấy có cơn

nóng giận không thể nào kiểm soát được. Tôi sẽ không ngạc nhiên về bất kì
việc gì cô ấy làm khi cô ấy nổi cơn lên. Nhưng cái việc đeo bám này…”
Anh lắc đầu.

“Đúng – nó có vẻ hơi mơ hồ! Nhưng thông minh đấy chứ!”
Doyle chằm chằm nhìn ông.
“Ông không hiểu rồi. Nó đang làm Linnet điên tiết.”
“Và cả anh nữa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.