ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 68

Simon nhìn viên thám tử với đôi chút ngạc nhiên.
“Tôi đó hả? Tôi chỉ muốn vặn cổ con quỷ cái kia thôi.”
“Thế anh không còn chút tình cảm cũ nào đọng lại?”
“Ông Poirot thân mến – tôi có thể làm gì được? Nó giống như mặt trăng

lúc bị mặt trời che khuất. Ông không biết rằng đã không còn gì nữa rồi.
Ngay khi tôi gặp Linnet – Jackie đã không còn tồn tại nữa.”

“Thế à, thật là buồn cười!” Poirot lẩm bẩm.
“Ông nói gì thế ạ?”
“À, sự so sánh của anh khiến tôi lấy làm thú vị, thế thôi.”
Simon lại đỏ mặt và nói tiếp: “Tôi nghĩ Jackie đã nói với ông rằng tôi

cưới Linnet chỉ vì tiền của cô ấy ư? Thật là một sự dối trá bẩn thỉu! Tôi
không bao giờ cưới một ai vì tiền cả! Điều mà Jackie không hiểu là sự khó
khăn của một người đàn ông khi có một người phụ nữ quan tâm đến mình
như cô ấy đã làm đối với tôi.”

“Á?”
Poirot nhìn người đồng hành sắc lẹm.
Simon tiếp tục nói về điều tồi tệ của mình: “Có vẻ… có vẻ… thật hèn

khi nói điều này, nhưng Jackie quá si mê tôi!”

“Một người thì yêu còn một người thì được yêu,” Poirot lầm bầm.
“Ơ? Ông nói gì thế đấy? Ông thấy đấy, một người đàn ông không muốn

người phụ nữ quan tâm tới mình hơn mức mình quan tâm đến cô ấy.”
Giọng anh trở nên ấm hơn khi anh nói tiếp. “Anh ta không muốn bị sở hữu,
cả thể xác lẫn linh hồn. Đó chính là thái độ chiếm hữu chết tiệt! Người đàn
ông này là của tôi – anh ta thuộc về tôi! Đó là việc tôi không thể chịu
được… không người đàn ông nào có thể chịu được cả! Anh ta sẽ muốn
chạy thoát… để được tự do. Anh ta muốn có người phụ nữ của riêng mình;
anh ta không muốn cô ấy sở hữu mình.”

Anh ngừng lại, các ngón tay run rẩy châm điếu thuốc.
Poirot nói: ‘Và đó là cảm xúc của anh dành cho cô Jacqueline?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.