ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 70

“Điều mà tôi lo lắng chính là Linnet,” Simon nói, có vẻ không cần thiết

lắm.

Poirot đáp: “Tôi cũng thấy điều đó.”
“Tôi thật sự không sợ Jackie làm cái việc bắn chác đó đâu, nhưng cái

chuyện cứ đeo bám như thế này đã làm Linnet hoàn toàn mệt mỏi. Để tôi
kể cho ông kế hoạch tôi vạch ra, và có thể ông góp ý thêm. Tôi sẽ bắt đầu
bằng việc thông báo công khai rằng chúng tôi sẽ ở đây mười ngày. Nhưng
ngày mai tàu hơi nước Karnak sẽ khởi hành từ Shellal đi Wadi Halfa. Tôi
định đặt vé đi dưới một cái tên giả. Chúng tôi sẽ khỏi hành đi Philae vào
ngày mai. Người hầu gái của Linnet sẽ mang theo hành lý. Rồi chúng tôi sẽ
nhập đoàn với tàu Karnak tại Shellal. Khi Jackie phát hiện ra chúng tôi
không quay về thì đã quá trễ – chúng tôi sẽ thoải mái trên chuyến đi của
mình. Jackie sẽ cho rằng chúng tôi đã thoát khỏi cô ấy về Cairo. Mà thực ra
tôi thậm chí sẽ mua chuộc cả người xách hành lý ở khách sạn để nói điều
đó. Hỏi thăm ở các trạm du lịch cũng không giúp được gì cho cô ấy, vì tên
của chúng tôi không có ở đấy. Ông nghĩ sao?”

“Vâng, cũng được đấy. Anh cho rằng cô ấy sẽ đợi ở đây cho đến khi anh

quay lại?”

“Chúng tôi có thể không quay lại. Chúng tôi sẽ đi Khartoum và sau đó có

thể bay sang Kenya. Jackie không thể theo mãi chúng tôi đi khắp thế giới
được.”

“Vâng, rồi cũng đến một lúc nào đó, vấn đề tài chính sẽ không cho phép

nữa. Theo tôi biết thì cô ấy cũng chỉ có ít tiền thôi.”

Simon ngưỡng mộ nhìn ông.
“Ông thật là thông minh. Ông biết không, tôi còn chưa nghĩ ra điều đó.

Jackie đúng là nghèo rớt mồng tơi.”

“Nhưng cô ấy vẫn có thể xoay xở để đi theo anh từ hồi đó đến giờ đấy

thôi?”

Simon tỏ ra nghi ngờ: “Đúng là thu nhập cô ấy thấp. Chưa tới hai trăm

một năm, hình như thế. Tôi nghĩ rằng, đúng, tôi cho rằng cô ấy đã bán hết
tài sản để làm những việc kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.