ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 79

“Vâng. Cô gái nhỏ đó làm tôi bối rối.”
“Tôi thì không nghĩ ông Pennington có thể thực hiện được một tội ác nào

cả? Trông ông ấy héo rũ – không còn sức sống.”

“Nhưng có thể sở hữu sức mạnh tiềm ẩn đấy.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Còn bà Otterbourne trông thật tội nghiệp trong

chiếc khăn đó?”

“Luôn có một cái gì đó thật hư ảo.”
“Như động cơ giết người ư?” bà Allerton ngờ vực hỏi.
“Động cơ giết người đôi lúc lại rất dễ nhận ra, thưa bà.”
“Ông Poirot, thế những động cơ nào thường gặp nhất?”
“Nhiều nhất à – tiền. Cũng phải nói rằng nó được thể hiện dưới nhiều

hình thức khác nhau. Kế đến là trả thù – và tình yêu, rồi sự sợ hãi, hay đơn
thuần chỉ là ghét bỏ, và làm ơn nữa…”

“Ông Poirot?”
“Vâng, thưa bà. Chúng ta có thể giả sử rằng B sẽ loại trừ A để có được

C. Những vụ giết người mang tính chính trị thường có luận điệu này. Một
người nào đó bị coi là nguy hiểm cho xã hội sẽ bị loại trừ ra khỏi cộng
đồng. Những người như thế đã quên rằng sự sống và cái chết nằm trong tay
ông Trời.” Ông nghiêm giọng.

Bà Allerton trả lời khẽ khàng: “Tôi rất vui vì ông nói vậy. Nhưng cũng

thế thôi, vì ông Trời cũng phải chọn công cụ thực thi cho mình chứ.”

“Thưa bà, nghĩ như vậy thật nguy hiểm đấy.”
Rồi bà xuống giọng, nói: “Ông Poirot, sau cuộc nói chuyện này, tôi nghi

ngờ không biết có ai còn sống sót không nhỉ!”

Và bà đứng dậy.
“Phải quay về thôi. Chúng ta sẽ khởi hành ngay sau bữa trưa.”
Khi cả hai tiến đến cầu tàu, họ đã thấy chàng thanh niên trong chiếc áo

khoác polo đã yên vị trên tàu. Còn gã người Ý thì đã đứng đợi ở đó. Khi
người lái tàu vùng Nubia tháo dây con tàu để họ xuất bến, Poirot liền lịch
sự chào một người lạ mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.