ẤN QUANG ĐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC - Trang 173


* Học chú Vãng Sanh bằng [chánh âm] tiếng Phạn

47

cũng là rất tốt,

nhưng chẳng được sanh tâm phân biệt, cho chú văn lược dịch là sai. Hễ khởi
tâm niệm ấy sẽ sanh tâm ngờ vực đối với hết thảy các chú chép trong Đại
Tạng, cho là những chú ấy chẳng hợp Phật ý. Phải biết rằng những vị dịch
kinh đều chẳng phải tầm thường, sao lại vì những bản dịch của họ không
giống nhau bèn sanh lòng miệt thị? Hơn một ngàn năm, những người trì chú
này được lợi ích chẳng kể nổi số; chẳng lẽ mọi người trì chú trong hơn một
ngàn năm ấy đều chẳng biết tiếng Phạn hay sao? Học thì đương nhiên phải
học, tuyệt đối đừng khởi ý niệm ưu liệt, hơn kém thì lợi ích sẽ chẳng thể
nghĩ bàn.

Hơn nữa, một pháp trì chú rất giống như pháp khán thoại đầu. Pháp khán

thoại đầu dùng một câu vô nghĩa để dứt trừ phân biệt phàm tình hòng chứng
Chân Trí sẵn có. Pháp trì chú chẳng cần hiểu nghĩa lý câu chú, cứ chí thành
khẩn thiết mà trì, dốc lòng thành đến cùng cực, tự sẽ được nghiệp tiêu trí
rạng, chướng tận phước cao, lợi ích chẳng thể nghĩ bàn được!

---o0o---

6. Luận về xuất gia


* Phật pháp chính là pháp chung cho cả chín pháp giới, không một ai là

chẳng nên tu theo, cũng như không một ai chẳng thể tu nổi! Người trì trai,
niệm Phật thì nhiều, nhưng tính đến những người có thể làm cho đạo pháp
hưng long, phong tục thuần thiện chỉ sợ chẳng được mấy, [những người làm
được như vậy] càng nhiều càng tốt. Xuất gia làm Tăng chính là để gìn giữ
cũng như lập bày phương cách lưu truyền đạo pháp của Như Lai.

Có những người lập chí hướng thượng, phát Bồ Đề tâm, triệt ngộ tự

tánh, tam học (Văn - Tư - Tu) sâu rộng, nhưng lại đặc biệt tán dương Tịnh
Độ ngõ hầu mau chóng thoát khỏi vòng khổ ải ngay trong một đời này, chỉ e
số người này cũng chẳng được mấy ai, càng được nhiều người như vậy càng
tốt. Còn như những kẻ có chút tín tâm, chẳng có đại chí hướng, muốn mượn
danh nghĩa tăng sĩ, ăn không ngồi rồi, ăn bám nhà Phật, mang danh con
Phật, nhưng thật ra chỉ là gã cạo đầu, dẫu chẳng tạo ác nghiệp, cũng đã là hạt
giống hư, là phế nhân đối với đất nước. Nếu lại còn phá giới, tạo nghiệp,
điếm nhục Phật pháp, dù lúc sống trốn được quốc pháp, chết đi chắc chắn
đọa vào địa ngục. Đối với pháp, đối với mình đều chẳng lợi ích. Một gã như
thế còn chẳng nên có, huống chi là nhiều!

Cổ nhân bảo: “Xuất gia là việc của bậc đại trượng phu, chẳng phải

hạng loàng xoàng làm được”, đấy chính là lời chân thật, chẳng phải là lời hạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.